Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại tầng thứ nhất của Kim Tự Tháp!

Đám đông ngẩng đầu nhìn về phía lối đi vào tầng thứ hai rồi lên tiếng bàn tán.

“Này? Các ngươi thử nghĩ xem, hai người kia lên trên đó đã gần một canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy quay trở ra?”

“Ngươi đang cảm thấy lo lắng cho hai người đó sao? Đúng là buồn cười? Ta lúc trước đã cảnh báo rồi mà không chịu nghe nên giờ chắc đã bỏ mạng ở trong huyễn cảnh rồi cũng nên”.

“Đúng thế, hai người đó tuy có thực lực không thấp nhưng chung quy thì cũng chỉ là Thiên Địa cảnh tầng hai mà thôi? Nói không ngoa chứ ta lên trên đó còn sợ không giữ được mạng chứ nói gì hai người đó?”

“Nghĩ mà cảm thấy đáng tiếc? Nếu như tên nam tử đó chịu từ bỏ cái tôi, sự kiêu ngạo của bản thân và nghe theo lời ta thì chuyện này đâu có xảy ra? Bây giờ thì chắc đã bỏ mạng ở trong đó rồi nên có chút tiếc nuối, nếu như gia tộc ta có đệ tử sánh ngang được với hai người này thì ta cũng mừng”.

“Nghĩ tiếc thì đúng là thế thật? Ta đây thường xuyên giao du và quen biết với không ít thiên kiêu nhưng để mà khiến ta cảm thấy thích thú nhất chỉ có hai người này. Nói không sai chứ hai người kia nếu như không chết thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cường giả của một phương”.

“Ta cũng nghĩ giống như thế, nữ tử vừa có diện mạo nghiêng nước nghiêng thành, vừa có thiên phú cùng thực lực và vừa có phong thái của tiên nhân còn tên nam tử đó thì khiến ta có một cảm giác sợ hãi từ trong sâu thẳm? Có lẽ là do ta nghĩ quá nhiều rồi hay không nhưng khi nhìn vào trong mắt hắn thì ta có cảm giác bản thân đang đứng ở dưới đáy biển sâu, vừa thâm sâu và vừa không thể lường trước được”.

“Ngươi nói không sai? Lúc mà ta nhìn vào hắn thì không biết vì một lý do nào đó mà ta có cảm giác bản thân đang đối mặt với một thứ gì đó rất là nguy hiểm và đáng sợ? May mắn là cảnh giới của ta cao hơn nhiều nên mới có thể giữ được sự bình tĩnh còn những người đồng cảnh giới với hắn thì khó nói lắm?”

“Haha… Các ngươi nhụt chí vì chuyện gì chứ? Bây giờ lại bàn tán về hai người đã chết và cảm thấy tiếc nuối thay? Nếu ban đầu các ngươi đã có ý đó thì tại sao không ngăn hai người đó lại?”

“Đúng là giả tạo mà?”



“Ngươi nói cái gì? Dám nói ta giả tạo? Ngươi muốn chết hay sao?”

“Ngươi nghĩ ta sợ chắc? Nếu như không muốn chết thì cút qua một bên cho khuất mắt ta?”

Ngay khi bầu không khí ở dưới tầng thứ nhất dần trở nên trầm xuống và một mùi thuốc súng nồng nặc đang bao trùm thì có một thanh âm từ trên cao truyền xuống khiến những người khác phải thu liễm ý định của bản thân.

Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người nhìn thấy bóng dáng thê thảm của năm người từ trên tầng thứ hai đi xuống thì hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhớ lại thời gian trước đây, những người liều mình đi lên tầng thứ hai khoảng năm mươi người, thực lực thì ai ai cũng là Thiên Địa cảnh cao tầng và có cả cường giả Tinh Cực cảnh dẫn đoàn. Nhưng trước mắt họ thì chỉ có năm người sống sót quay trở ra.

Tuy không biết ở trên đó đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ của năm người hiện tại thì có thể đoán được. Họ không muốn chấp nhận nhưng cũng phải chấp nhận kết quả rằng chuyến đi này đã hoàn toàn thất bại và chuyện này đối với họ không khác gì sự đả kích rất lớn và cảm thấy lo lắng vô cùng.

Bầu không khí ảm đạm và nặng nề một lần nữa bao trùm, những người xung quanh không có một ai dám lên tiếng và ngay cả việc hô hấp cũng trở nên gián đoạn.

Nghe từng tiếng bước chân đi xuống dần trở nên nặng nề và một cảm giác lo lắng đến cùng cực dần hiện hữu ở trong tâm trí.

Nhớ đến thời điểm họ liều mình để có thể đến đây và phải trả một cái giá rất lớn nhưng họ hiện tại đã bị kẹt lại tại nơi này, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

Chỉ cần bọn họ ra khỏi phạm vi của Kim Tự Tháp thì đám hung thú đang ẩn nấp đó chắc chắn sẽ săn đuổi họ đến cuối cùng. Kể cả việc tránh được sự nguy hiểm do đám hung thú gây ra thì việc bị mắc kẹt ở nơi này càng khiến họ không thể chịu đựng được.

Toàn bộ cơ duyên ở tầng thứ nhất đều đã lấy đi hết và nếu như muốn thì họ phải liều mình tiến lên tầng thứ hai nhưng điều đó lại càng khiến họ cảm thấy thất vọng vô cùng. Ngay cả nhóm người có thực lực mạnh nhất và có sự dẫn dắt của Tinh Cực cảnh mà vẫn thất bại trở về thì bọn họ có thể chống đỡ được hay sao?

Dần dần, những suy nghĩ cầu cơ duyên dần bị dập tắt và thay vào đó là một dự cảm bất an cùng với cảm giác lo lắng dần trở thành hối hận khi đặt chân đến một nơi như thế này.

Thấy bầu không khí ngày một não nề, lão giả vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng.

“Các ngươi nhìn thấy rồi đó? Ta đã thất bại khi không thể tìm được trận nhãn của huyễn thuật nhưng có một chuyện ta muốn hỏi các ngươi?”

“Trong thời gian ta tiến lên tầng thứ hai thì còn có ai đi lên nữa hay không?”

Đám người nghe thấy vậy thì đột nhiên giật mình một cái, ánh mắt họ tràn đầy sự lo lắng nhìn lão rồi lên tiếng đáp lời.

“Thời điểm tiền bối dẫn người đi lên tầng hai và căn dặn bọn ta ở lại thì không có một ai đặt chân lên đó cả nhưng ban nãy có hai người không nghe theo lời khuyên của ta nên đã đi lên”.



Lão giả nghe thấy vậy thì đột nhiên nhíu mày, ánh mắt lão nhìn trung niên nhân rồi tiếp tục lên tiếng.

“Ngươi nói rõ hơn một chút ta xem? Hai người đó tên là gì và có thực lực như thế nào?”

Đáp lại, đám người đưa mắt nhìn nhau thì đồng loạt lắc đầu, trông sắc mặt ai ai cũng hiện lên vẻ lo lắng và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Không dám giấu tiền bối, hai người đó chỉ là hai thiên kiêu trẻ tuổi ngạo mạn mà thôi? Tuy có chút thực lực nhưng cảnh giới chỉ mới Thiên Địa cảnh tầng hai mà thôi? Còn tên tuổi của hai người đó thì bọn ta không hề hay biết?”

“Chưa kể, hai người đó ban nãy còn ra tay với Doãn Thanh Bình nữa, đúng là ngạo mạn nhưng hiện tại chắc đã chết ở trong huyễn cảnh rồi?”

“Tiền bối? Hai người đó đã gây ra chuyện gì hay sao?”

“Thiên Địa cảnh tầng hai? Không thể nào?”

Lão giả nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, trên gương mặt lão hiện lên vẻ khó tin thốt ra.

“Nếu cảnh giới của hai người đó thực sự thấp như thế thì khí tức mà ta cảm nhận được là như thế nào? Chẳng nhẽ khí tức đó là do một kiện chí bảo nào đó phát ra? Chuyện này càng không có khả năng?”

“Có thể khiến ta có cảm giác áp lực thì người này có cảnh giới ít nhất cũng phải Thiên Địa cảnh đỉnh phong và thực lực phải sánh ngang được với Tinh Cực cảnh thì mới có thể nhưng các ngươi nói hai người đó chỉ có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng thấp?”

Đám người nhìn thấy dáng vẻ bán tín bán nghi của lão giả và biểu cảm trên gương mặt không được thoải mái thì cuống quýt lên tiếng.

“Tiền bối, những lời nói của bọn ta đều là sự thật? Nếu ngươi không tin thì có thể hỏi những người khác và ta dám chắc chắn vào những gì thấy được?”

“Đúng thế, hắn nói không sai? Thời điểm hai người đó đến đây thì bọn ta đã để ý từ trước rồi nhưng không thấy có dấu hiệu nào bất thường cả?”

“Tuy thực lực của hai người đó so với cùng mạnh thì mạnh hơn nhưng không thể nào qua mắt bọn ta được?”

“Nhìn biểu cảm của các ngươi thì không giống nói dối nhưng ta vẫn tin tưởng cảm nhận của bản thân. Có lẽ trên người họ còn ẩn giấu một bí mật nào đó hoặc có kiện chí bảo hộ thân nào đó?”

Lão giả thở dài một hơi rồi gật đầu đáp lời.



“Kể cả có chí bảo hộ thể đi chăng nữa thì hai người đó sớm muộn gì cũng bỏ mạng mà thôi? Ngay cả ta và năm mươi cường giả Thiên Địa cảnh cao tầng mà chẳng thể tìm kiếm được đầu hung thú thì hai người đó chắc chắn không thể?”

“Mà thôi, quan tâm chuyện này làm gì? Ta bây giờ cần phải tỉnh dưỡng và hồi phục thực lực rồi sau đó tiến lên tầng thứ hai thêm một lần nữa? Không giống như lần trước, đợi ta hồi phục hoàn toàn thì tất cả phải cùng ta tiến lên đó thì mới có thể?”

Đám người đồng loạt gật đầu và lên tiếng đáp lời bằng thanh âm hào hứng.

“Tất cả nghe theo sắp xếp của tiền bối?”

Cùng lúc này, tại trung tâm huyễn cảnh!

Đế Nguyên Quân dưới sự hộ pháp của Lâm Tuyết Nhi thì dần dần tỉnh lại. Hai mắt hắn từ từ mở ra thì thấy bản thân đang gối đầu lên chân Lâm Tuyết Nhi giống như đánh một giấc cực kỳ ngon lành.

Ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy khóe mắt cô rơm rớm nước mắt và hai gò má ửng hồng giống như cô đã khóc được một lúc rồi vậy.

Đưa tay lên lau nhẹ giọt nước mắt, Đế Nguyên Quân kiềm chế những cơn đau và gồng mình ngồi dậy rồi lên tiếng hỏi han.

“Ngươi làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”

Vòng tay ôm qua người, Lâm Tuyết Nhi dựa đầu vào trong lồng ngực hắn một lúc rồi lên tiếng đáp lời.

“Ta không sao? Ta vừa rồi nghĩ đến một vài chuyện nên mới không kiềm chế được mà thôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK