Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một quyền của Huyền lão kinh khủng đánh tới, Đế Nguyên Quân cảm nhận uy lực mà không khỏi rùng mình, sâu trong ánh mắt hắn là một vẻ sát cơ gần như không có cơ hội thoát thân.

Đế Nguyên Quân cắn chặt răng thúc dục đồng thời cả ba loại lực lượng. Từ trên người hắn, một lượng Thiên Ma Chi Khí kinh khủng bộc phát ra ngoài khiến toàn bộ căn phòng gần như bị ma khí bao trùm và từ trên mi tâm hắn. Một đạo ấn ký hắc hỏa hiện lên và cũng từ trên mi tâm dần hiện lên từng đạo ma văn bao trùm lấy cơ thể hắn.

Thiên Ma Khải Giáp hiện thế, Đế Nguyên Quân dồn một lượng lớn chân nguyên vào trong thanh trường thương và tung ra đại chiêu.

Huyền cấp cực phẩm thương pháp, Hào Khí Xuyên Tâm!

Thương pháp ra liền khiến ma khí ở trong căn phòng như bị xáo trộn và cực kỳ cuồng bạo. Từ trên đầu mũi thương bỗng ngưng tụ một lượng ma khí mang theo uy lực cực kỳ kinh khủng. Ngay cả Huyền lão cũng phải bất ngờ trước công pháp này của hắn.

Đế Nguyên Quân chân phải giẫm mạnh về phía trước và đồng thời đâm mũi thương về phía Huyền lão, quát. “Tới đây?”.

Thương pháp kinh kinh khủng bộc phát, Đế Nguyên Quân cắn răng dốc hết toàn lực để ngăn chặn.

Thấy dáng vẻ kiên định không một chút sợ hãi, Huyền lão gương mặt dữ tợn quát lớn lớn một tiếng. “Ngươi nghĩ có thể ngăn được một quyền này của ta?”.

Oanh!

Tiếp đó, một thanh âm va chạm kinh khủng bộc phát khiến khắp nơi trong căn phòng đều hiện lên những vết nứt lớn đang không ngừng lan ra ngoài. Nếu như tòa lâu các này không được làm từ những chất liệu thuộc dạng tốt nhất và có thể ngăn được công kích của Thiên Địa cảnh cao tầng nhưng vẫn không chịu đựng được uy lực giao phong của hai người.

Ở phía bên dưới, Đế Nguyên Quân bị Huyền lão đánh ép khiến hai chân hắn dần khụy xuống và nền nhà xung quanh hắn dần lõm xuống và những vết nứt lớn có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Mặc dù Đế Nguyên Quân đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng cách biệt của hai người là quá lớn nên hắn không thể chống đỡ được lâu. Từ trên thanh trường thương dần vang lên những thanh âm nứt vỡ, cùng với đó là tiếng xương gãy vang lên và hai cánh tay dần nứt ra thành từng miệng vết thương đang không ngừng chảy máu. Chứng kiến một cảnh này, đám người xung quanh không kiềm chế được mà rùng mình run lên một cái.

Đau đớn là thế nhưng Đế Nguyên Quân từ đầu cho đến giờ vẫn không thể hiện ở trên nương mặt. Hao hụt càng ngày càng lớn và vết thương trên người càng ngày càng trở nặng, Đế Nguyên Quân nhăn mặt, quát lớn một tiếng. “Bạo”.

Ngay sau tiếng quát, một tiếng động lớn vang lên khiến toàn bộ căn phòng bị rung chuyển một cách kịch liệt. Từ trung tâm vụ nổ, Đế Nguyên Quân bị sóng xung kích đánh văng ra và đạp lưng vào trong tường khiến vách tường hiện lên một vết lõm lớn. Chưa dừng lại ở đó, thanh trường thương vì chịu không được uy lực của vụ nổ nên trực tiếp vỡ nát và bắn ra xung quanh khiến Đế Nguyên Quân bị mảnh vỡ cắt trúng.

Rơi từ trên vách tường xuống, khóe miệng Đế Nguyên Quân không ngừng phun ra máu tươi, gương mặt trắng bệch cùng dáng vẻ đau đớn và mệt mỏi vô cùng.

Huyền lão ánh mắt khinh thường nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ kinh ngạc nói. “Không ngờ ngươi có thể phá được một quyền này của ta và để lại một miệng vết thương nhỏ lên tay ta. Đáng khen vì ngươi có chút thực lực nhưng bây giờ thì kết thúc rồi”.

Lời nói vừa dứt, Huyền lão từng bước tiến lại gần rồi đưa tay bóp chặt cổ Đế Nguyên Quân sau đó đưa lên cao. “Bây giờ thì ngươi có thể ngoan ngoãn đi theo ta rồi chứ?”.

Đế Nguyên Quân dùng chút sức lực ít ỏi còn lại để vùng vẫy thoát ra nhưng cánh tay của lão ta giống như một ngọn núi lớn không thể xoay chuyển.

Ngay khi lão ta định đưa Đế Nguyên Quân đi thì đột nhiên, ở bên ngoài truyền vào một thanh âm khiến ai ai cũng phải giật mình. “Huyền lão, ngươi vô cơ đến Thanh Dược Lâu ta gây sự. Bây giờ còn định bắt người trong nơi của ta? Ai cho ngươi lá gan đó?”.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Phương Dương trưởng quầy vui mừng nhìn qua trung niên nhân giống như gạt bỏ được tảng đá nặng ở trong người, nói. “Các chủ”.

“Chuyện này ta nắm được đôi chút rồi”. Thanh Lương các chủ khẽ gật đầu một cái rồi nhìn qua Huyền lão với ánh mắt tức giận nói. “La gia các ngươi muốn cùng Thanh Dược Lâu là địch?”.

Lời nói tưởng chừng là nhẹ nhàng nhưng Huyền lão hiểu rõ, vị các chủ này không phải hạng người tầm thường và thế lực ở sau lưng có thể nói là lớn hơn La gia rất nhiều.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Huyền lão đột nhiên trầm xuống. Mặc dù lão không cam chịu nhưng người đang đứng trước mặt đây là người mà lão không thể đối phó được. Huyền lão tức giận ném Đế Nguyên Quân một bên rồi dẫn theo đám đệ tử rời đi. Trước khi đi, lão ta còn không quên nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt nồng nặc sát ý nói. “Tiểu tử, chuyện chưa dừng lại ở đây đâu?”.

“Chúng ta đi”.

Đợi Huyền lão và đám đệ tử La gia rời đi, Thanh Lương các chủ đưa tay ra hiệu cho những người khác rời đi nói. “Chuyện kết thúc ở đây, các ngươi đến sửa sang lại căn phòng này một chút”.

Tiếp đó, hắn quay qua nhìn Phương Dương trưởng quầy nói. “Trưởng quầy, làm phiền ngươi dẫn vị tiểu huynh đệ này vào tĩnh dưỡng, đợi khi thương thế trên người hắn ổn định thì dẫn hắn đến gặp ta”.

Lời nói vừa dứt, Thanh Lương các chủ quay người đi xuống. Sau khi kính cẩn tiễn các chủ đi xuống, Phương Dương trưởng quầy vẻ mặt áy náy nhìn Đế Nguyên Quân rồi chạy lại dìu hắn đứng dậy nói. “Nguyên Quân công tử, ngươi không sao chứ?”.

“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nặng nề và xem lẫn vào đó là sự tức giận nhưng không nói thành lời.

Thấy Đế Nguyên Quân không có ý định trả lời thì chỉ biết cúi đầu dìu hắn đi vào một căn phòng khác và không quên để lại mấy bình đan dược trị thương, nói. “Chỗ này có mấy bình đan dược trị thương, công tử tranh thủ tĩnh dưỡng một thời gian. Còn chuyện bên phía La gia thì các chủ sẽ thay ngươi giải quyết”.

Đợi Phương Dương trưởng quầy đẩy cửa rời đi, Đế Nguyên Quân đưa tay vỗ nhẹ lên ngực rồi phun ra một ngụm máu đen ngòm nói. “Huyền lão, thù này ta sẽ không quên. Ngươi cứ đợi đó, rồi có ngày ta sẽ tự tay giết ngươi”.

Đưa mắt nhìn về phía mấy bình đan dược, Đế Nguyên Quân nhọc nhằn bước từng bước lại gần bàn rồi quay trở lại giường. Hắn không quan tâm đan dược có cấp bậc như thế nào mà chỉ há miệng nuốt một lúc hết toàn bộ đan dược và bắt đầu luyện hóa.

Điên cuồng vận chuyển Côn Bằng Công Đồ, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được lượng dược lực đang bị hấp thụ và luyện hóa một cách nhanh chóng.

Không đến hai canh giờ, những vết thương trên người hắn đã dần hồi phục lại nhưng hai cánh tay vẫn chưa có dấu hiệu lành lại. Mặc dùng xương cánh tay đã liền lại nhưng trải qua hai trận chiến vừa rồi khiến vết thương đã nặng nay càng nặng hơn. Và thời gian để có thể hồi phục triệt để thì cũng phải tốn một đoạn thời gian.

Trải qua thêm một canh giờ, Đế Nguyên Quân tranh thủ thời gian này để ổn định lại và hồi phục lại được một chút chân nguyên thì mới tỉnh dậy.

Trước lúc đó, Đế Nguyên Quân ý niệm đi vào trong nhẫn giới chi thì thấy Thánh Hoàng Thần Niệm đang ngồi nhâm nhi linh trà liền lên tiếng. “Ngươi bây giờ vẫn còn tâm trạng thưởng thức linh trà?”.

“Ta không ngồi đây thưởng thức linh trà thì còn làm được chuyện gì nữa?”. Đáp lại, Thánh Hoàng Thần Niệm nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Ta cũng không thể ra ngoài giúp ngươi được, vậy thì chi bằng ngồi ở đây xem kịch chẳng phải vui hơn sao?”.

“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì thở dài một hơi nói. “Thôi, không nói đến chuyện này nữa?”.

“Ta sắp tới muốn nhập Thiên Đố, trong tay ta bây giờ có một hạt giống của Huyết Đế Mộc chưa nảy mầm. Nên ta muốn ngươi giúp ta thúc ép nó, sớm ngày luyện hóa Huyết Đế Mộc để cải biến nhục thân thì thực lực của ta sẽ càng ngày càng mạnh và căn cơ sẽ vững chắc hơn bao giờ hết”.

“Muốn thúc ép Huyết Đế Mộc quả thật không dễ”. Thánh Hoàng Thần Niệm khẽ cau mày, đáp. “Muốn nó sớm nảy mầm thì phải tốn không ít trân tài địa bảo, bây giờ trong tay ta còn có mấy gốc linh dược Thánh cấp”.

“Ta nhớ không nhầm nhìn linh dược trước đây có không ít Thánh cấp. Tại sao bây giờ chỉ còn lại mấy gốc?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì la toáng cả lên.

“Ngươi nghĩ linh trà của ta là làm từ không khí hay sao?”. Đáp lại, Thánh Hoàng Thần Niệm cười nhẹ một tiếng đáp, “Linh trà này ta uống không phải cho vui, thần niệm lúc trước bị hao tổn nay đã hồi phục lại không ít”.

“Haizzz…”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, nói. “Như thế cũng được, linh dược hết thì sau này có thể kiếm lại, chuyện cấp bách bây giờ là ngươi giúp ta thúc ép Huyết Đế Mộc nảy mầm”.

“Đáng tiếc, với thực lực của ta bây giờ không thể sử dụng linh dược Thánh cấp. Nếu không thì cảnh giới của ta đâu phát triển chậm như thế này?”.

“Đúng là đáng tiếc thật, linh trà của ta uống đều là Thánh phẩm nên ngươi không thể đụng vào. Nếu không ta cũng có thể cho ngươi một ít”. Thánh Hoàng Thần Niệm khẽ lắc đầu nói. “Chỉ sợ, ngươi bây giờ luyện hóa một giọt linh trà cũng không được, với nhục thân của ngươi hiện tại thì một giọt cũng đủ để khiến ngươi bạo thể mà chết”. . ngôn tình hài

“...”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút tiếc nuối, nói. “Thôi, ngươi uống linh trà đi. Ta mà ở lại đây thêm một lúc nữa thì chắc bị ngươi chọc tức mà chết mất”.

Quay trở lại thực tại, Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dưỡng tỉnh dậy. Điều đầu tiên hắn làm chính là đẩy cửa đi ra ngoài thì thấy Phương Dương trưởng quầy đã đứng đợi ở bên ngoài.

Khi thấy Đế Nguyên Quân đi ra, Phương Dương trưởng quầy ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không thể tin được là Đế Nguyên Quân lại hội phục trong thời gian ngắn như vậy. “Nguyên Quân công tử, thương thế của ngươi?”.

“Ta không sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn Phương Dương trưởng quầy, nói. “Dẫn ta đến gặp các chủ của các ngươi”.

- --

Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK