Nhìn hai chưởng ấn được bao bọc bởi hỏa diễm, ánh mắt hai tên kia hiện lên sự khinh thường. Trên gương mặt chúng gợi lên một ý cười.
“Vân Diệp, suốt thời gian này mà ngươi không có chút thay đổi nào cả? Cảnh giới vẫn cứ giậm chân tại chỗ, tính cách thì bộc chột thế này thì bảo sao không bị diệt tộc?”
“Ngươi mang tiếng là thiên kiêu Vân gia, được người người ngưỡng mộ nhưng ngươi liệu có xứng với cái danh hiệu này hay không?”
“Chỉ dựa vào chút lực lượng này của ngươi mà muốn giết hai người bọn ta? Đúng là mơ tưởng”.
Lời nói vừa dứt, cả hai tên kia đồng thời phát động lực lượng. Chỉ thấy chúng từ từ đưa tay lên và đồng thời ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi tung chưởng.
Oanh!
Bốn đạo chưởng ấn kịch liệt giao phong bộc phát ra từng đợt dư ba mãnh liệt quét ra xung quanh.
Cắn răng thúc dục chân nguyên lên đến cực điểm, Vân Diệp ban đầu còn để lộ ra sự mạnh mẽ của bản thân và cầm cố được một lúc nhưng dần về sau thì lực lượng của cô càng ngày càng giảm xuống còn hai tên kia thì trông nhẹ nhàng, bình thản vô cùng.
Hai tên đó chỉ tùy ý ngưng tụ lực lượng rồi đánh ra một chưởng cũng đủ để áp chế người được xem là thiên kiêu mạnh nhất Vân gia là cô?
Không cam lòng, Vân Diệp cắn răng, ánh mắt cô hiện lên sự căm phẫn. Mặc dù cô không mong muốn nhưng thực lực của hai tên đó hiện tại đã vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Oanh!
Vung tay bạo nổ chưởng ấn, Vân Diệp bị dư ba đánh lùi ra sau mấy bước và trên khóe miệng ẩn ẩn chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng.
Ngẩng đầu nhìn hai tên đó, ánh mắt cô chấn kinh và cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
“Hai ngươi…?”
“Haha… Ngươi bây giờ mới nhận ra sao?”
Hai tên kia cười lớn, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự khinh thường và đắc ý.
Lúc trước, chúng ở trong Vân gia cũng được xem là người có thực lực và thiên phú không thấp hơn Vân Diệp là bao. Nhưng vì bản thân là người không có thân thế quá lớn còn cô là con độc nhất của gia chủ nên được Vân gia ưu ái và dốc lòng bồi dưỡng.
Thời điểm đó, hai người họ cảm thấy rất bất công khi bản thân đã cố gắng rất nhiều, đã làm rất nhiều điều cho Vân gia với hy vọng sẽ được chú ý nhưng cái mà họ nhận lại vẫn là sự dửng dưng của gia tộc.
Trong mắt Vân gia thì hai người chỉ là cái bóng của Vân Diệp mà thôi!
Càng ngày, sự căm phẫn ở trong lòng họ không thể bình được nữa, hai người họ quyết định phản lại Vân gia, tìm một chỗ dựa khác xem trọng họ.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cả hai người được Lý Mộ Viên thu về dưới trướng và không tiếc tài nguyên bồi dưỡng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, thực lực của hai người đã tăng đột biến và mạnh mẽ hơn lúc còn tu luyện ở Vân gia.
“Tại sao đệ nhất thiên kiêu Vân gia lại trưng ra gương mặt kinh ngạc và không cam lòng như thế này? Chẳng phải ngươi tự hào về bản thân lắm hay sao? Ngươi được cả gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, bảo vệ cẩn thận đến ngày hôm nay”.
“Nhưng ngươi đã làm gì được cho gia tộc ngoài việc cắm đầu tu luyện còn bọn ta thì phải làm tất tật mọi thứ, không màng bản thân nguyên hiểm để mang vinh quang, thanh danh về cho gia tộc nhưng nhận lại là sự khinh thường?”
“Ngươi thấy như vậy có đáng với những thứ ta làm cho Vân gia hay không? Tất cả là vì gia tộc phản bội lại niềm tin của bọn ta nên mới dẫn đến cơ sự này?”
“Cũng nhờ vào sự cố chấp của các ngươi nên ta mới nhận được cơ duyên to lớn như ngày hôm nay. Dẹp tất cả mọi thứ của Vân gia qua một bên và bái nhập môn hạ của Lý gia chủ để rồi nhận được thứ xứng đáng với bản thân”.
“Tu luyện ở Vân gia một năm còn không bằng ở bên cạnh Lý gia chủ một tháng. Việc ngươi dùng nhiều tài nguyên gia tộc, dùng không biết bao nhiêu cơ duyên nhưng vẫn chỉ dậm chân tại Thiên Địa cảnh tầng tám”.
“Còn bọn ta thì từ Thiên Địa cảnh tầng bảy đột phá đỉnh phong chỉ trong vòng một tháng”.
“Ngươi bây giờ có cảm thấy bọn ta yếu kém trước mặt ngươi nữa không hả thiên kiêu Vân gia cao ngạo? Suốt thời gian qua ngươi đạp trên đầu của bọn ta mà đứng nhưng còn bây giờ thì sao? Chẳng phải quỳ gối trước bọn ta?”
“Vân gia đúng là mắt mù, nếu như bọn họ chịu nhìn vào những thành tựu mà bọn ta mang lại, nhìn trúng thiên phú thì thực lực của ngươi có thể sánh bằng hay sao? Chẳng qua ngươi là con gái của gia chủ nên mới được ưu ái chứ thôi, còn thực sự mà nói thì ngươi không xứng với danh hiệu đệ nhất thiên kiêu Vân gia”.
“Buồn cười làm sao? Lúc trước thì dẫm đạp trên đầu ta thì cao ngạo đến nhường nào còn bây giờ thì không khác gì gà mất nhà, chó mất chủ?”
“Đúng hơn mà nói thì đáng tiếc thay cho Vân gia, tin tưởng nhầm người để rồi nhận lấy hậu quả ngày hôm nay? Suy cho cùng thì cũng đáng thôi?”
Từng câu từng chữ truyền vào trong tai, Vân Diệp cắn răng, toàn thân run rẩy, hai mắt cô lúc này trừng lớn và không dám ngẩng đầu. Cô lúc này gần như đã sụp đổ, từ những thứ bản thân tự hào, từ những thứ bản thân cố gắng đều trở thành công cốc.
Đạo tâm giống như sắp vỡ, khí tức trên người cô ngày càng điên cuồng rồi tụt xuống không phanh.
Nhìn cô không chấp nhận được sự thực, Đế Nguyên Quân lắc đầu, bất giác thở dài một hơi. Nhìn tình cảnh cố lúc này không khác gì Lâm Tuyết Nhi trước đây và duy chỉ khác là cô ấy có đạo tâm cao hơn, biết cách đối mặt với thực tại chứ không như Vân Diệp.
Bị lời nói khiến đạo tâm lung lay và dễ dàng chấp nhận đến như vậy. Ánh mắt hắn nhìn cô lúc này cũng hiện lên vẻ khinh thường và cho rằng cô không xứng đáng với thiên phú của bản thân. Một người cho dù co thiên phú cao như thế nào đi chăng nữa nhưng đạo tâm thấp kém thì cũng bằng không.
Lúc này, tên hộ vệ đứng ra, hắn đứng chắn ngay trước người Vân Diệp rồi chỉ tay về phía hai tên kia rồi quát lớn một tiếng.
“Hai ngươi còn dám nói những lời đó trước mặt ta hay sao? Kẻ cả Vân gia không xem trọng nhưng hai ngươi có từng nghĩ đến công ơn dưỡng dục, nuôi nấng? Hay các ngươi chỉ dựa vào việc không nhận được sự đối đãi xứng đáng rồi lấy cái cớ đó để phản bội?”
“Hai ngươi bất nhân, bất nghĩ rồi bây giờ lại quy chụp tất cả cho tiểu thư? Thật là ghê tởm?”
“Dực Hoành? Ngươi chỉ là con chó đi theo Vân Diệp thôi, ngươi có xứng để đứng trước mặt ta sao?”
Đáp lại, hai tên kia khinh thường, trên gương mặt nở một nụ cười lạnh, đáp.
“Đúng là chủ nào tớ nấy nên mới hỏi ta cây này? Đúng là buồn cười?”
“Nếu như ngươi đã hỏi thì ta cũng trả lời luôn, về công ơn dưỡng dục thì cũng cao đó nhưng những thứ mà bọn ta đã làm từ trước đến giờ sao ngươi không tính? Bọn ta vào sinh ra tử, vì Vân gia mà không màng đến tính mạng, thế còn Vân Diệp thì sao? Cô ta suốt ngày chỉ biết tu luyện chứ có đụng tay đến việc gì?”
“Những thứ đó bọn ta đã trả hết cho Vân gia cả rồi”.
“Dực Hoành, ta hỏi ngươi một câu?”
“Ngươi cũng khác gì ta? Đều là gia tộc chi nhỏ của Vân gia, được gia tộc đưa về nuôi nấng, nói đúng hơn là nuôi chó để tiện đường sai sử. Suốt thời gian ngươi ở bên cạnh bảo vệ Vân Diệp thì nhận được những gì, kể cả ngươi có bán mạng thì Vân gia sẽ xem trọng ngươi?”
“Ngươi thấy làm như vậy có xứng hay không?”
“Nếu như ngươi muốn, ta có thể nói lời hay giúp ngươi được Lý gia chủ thu nhận. Không chỉ được đối xử tốt hơn mà còn có cơ duyên, tài nguyên để tu luyện. Còn nếu như ngươi cứ làm một con chó ở bên cạnh Vân Diệp thì đến bao giờ mới đột phá được Tinh Cực cảnh?”
“Hai ngươi câm miệng?”
Dực Hoành cắn răng, trên gương mặt hiện lên sự tức giận vô cùng.
“Hai ngươi nói đúng, ta cam nguyện làm một con chó ở bên cạnh Vân Diệp thì đã sao? Ta không giống hai tên khốn các ngươi, vì lợi ích trước mắt mà phản bội cả gia tộc, phản bội cả niềm tin của những người đồng tộc?”
“Ta bây giờ có liều mạng cũng sẽ khiến hai ngươi phải trả giá vì những thứ đã làm?”
Lời nói vừa dứt, Dực Hoành bộc phát toàn bộ thực lực, chân nguyên được đẩy lên đến cực điểm và khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong mạnh mẽ bộc phát ra ngoài.
Dực Hoành cúi người giẫm mạnh chân đằng không xông lên, toàn thân được bao bọc ở trong chân nguyên nồng đậm, trông hắn lúc này điên cuồng vô cùng. Đưa tay lên ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một quyền hướng thẳng về phía hai người.
“Dực Hoành, thực lực ngươi mạnh yếu như thế nào thì ta hiểu rõ? Nếu như bình thường thì ta còn kiêng dè ngươi một vài phần nhưng ngươi hiện tại còn ở đỉnh phong hay sao?”
Hai tên kia vừa nói vừa đồng thời ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một quyền cùng Dực Hoành đối chiến.
Oanh!
Song quyền va chạm kịch liệt, Dực Hoàng thương thế và chân nguyên trong người vẫn chưa hồi phục lại nên việc dốc hết toàn lực để giao phong nhưng chỉ duy trì được một thời gian ngắn.
Bị một quyền của hai tên kia đánh văng xuống đất và trọng thương, Dực Hoành đưa tay lên che ngực, khóe miệng thì phun ra từng ngụm máu tươi.
Nhìn dáng vẻ Dực Hoành chật vật, hai tên kia khoái chí cười lớn một tiếng rồi nói.
“Ngươi bây giờ đã thấy thực lực của ta cách biệt hay chưa?”
Đứng ở phía bên dưới, Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ của hai tên này thì cảm thấy chán ghét vô cùng.
“Thực lực của hai ngươi thì không ra gì nhưng bù lại là lưỡi không xương, biết dùng lời nói để khiến người khác dao động? Riêng cái khoản này thì hai ngươi không tệ?”
Liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân, hai tên kia chỉ tay xuống rồi quát lớn một tiếng.
“Ngươi là kẻ nào? Đây là chuyện riêng của bọn ta nên đừng có xía mũi vào? Còn không thì đừng trách ta ra tay độc ác?”
“Vậy sao?”
Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân hiện lên vẻ lạnh lùng, sắc bén nhìn hai tên kia và đồng thời nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Nếu hai ngươi đã muốn thì cứ đến đây? Ta cũng muốn nhìn xem, con chó của Lý Mộ Viên có bao nhiêu phân nhượng?”
“Ngươi muốn chết?”
Bị chọc giận, hai tên kia bộc phát toàn lực đánh xuống, trong mắt chúng không giấu diếm sát ý và nhìn Đế Nguyên Quân giống như người đã chết.