Hắn không thể ngờ được, một đầu hung thú sắp bước chân vào cửa tử lại có thể đột phá ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như thế này.
Ban đầu, cả hai người phải may mắn và khó khăn lắm mới có thể bức ép Hắc Ám Ma Chu vào tình trạng khốn khó như thế này. Nhưng với tình hình hiện tại thì cả hai người gần như không có chút cơ hội nào cả. Kể cả Lâm Tuyết Nhi có sử dụng kim quang đi chăng nữa thì kết quả cũng không khả quan hơn là bao, nếu như có hơn thì cũng chỉ kéo dài thêm được một chút thời gian nữa mà thôi.
Nhìn Hắc Ám Ma Chu đang từng bước tiến lại gần, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên đưa tay lên ôm đầu và lộ ra vẻ đau nhức vô cùng, toàn thân cô thì run lên từng cơn. Ánh mắt thì hiện lên vẻ lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân và hỏi.
“Phải làm gì bây giờ? Khó khăn lắm ta mới khiến nó bị trọng thương nặng như thế nhưng bây giờ thì…?”
Đế Nguyên Quân nhướm mày, vẻ mặt hắn hiện lên sự đắn đo suy nghĩ.
“Đúng là ta có cách nhưng để có thể sử dụng thì ta sẽ phải bỏ ra một cái giá cực kỳ đắt”.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên những cái cách để có thể sử dụng trong hoàn cảnh này nhưng tất cả đều quy về cũng một kết quả đó chính là cái chết. Hắn quả thật không thể nghĩ ra được cách nào có thể sử dụng trong trường hợp này.
Duy chỉ có cấm pháp Thiên Ma Nhập Thể có thể sử dụng nhưng với thực lực của hắn hiện tại thì ngay cả việc sử dụng cũng chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian nữa mà thôi. Hay nói đúng hơn thì việc sử dụng cấm pháp này chỉ khiến hắn lâm vào cửa tử sớm hơn mà thôi.
Thở dài một hơi để trấn tĩnh, Đế Nguyên Quân lấy ra tất cả các loại phù văn có thể sử dụng trong lúc này nhưng sắc mặt chẳng có chút nào thay đổi.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên những cái cách để có thể sử dụng trong hoàn cảnh này nhưng tất cả đều quy về cũng một kết quả đó chính là cái chết. Hắn quả thật không thể nghĩ ra được cách nào có thể sử dụng trong trường hợp này.
Duy chỉ có cấm pháp Thiên Ma Nhập Thể có thể sử dụng nhưng với thực lực của hắn hiện tại thì ngay cả việc sử dụng cũng chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian nữa mà thôi. Hay nói đúng hơn thì việc sử dụng cấm pháp này chỉ khiến hắn lâm vào cửa tử sớm hơn mà thôi.
Thở dài một hơi để trấn tĩnh, Đế Nguyên Quân lấy ra tất cả các loại phù văn có thể sử dụng trong lúc này nhưng sắc mặt chẳng có chút nào thay đổi.
Đưa năm tấm Truyền Tống Phù cho Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Nếu lát nữa ta thất bại thì ngươi sử dụng Truyền Tống Phù này để rời khỏi đây. Ta không biết nơi mà ngươi truyền tống là ở đâu nhưng như thế sẽ có cơ hội sống sót hơn ở đây?”
Nhận lấy phù văn vào trong tay, hai mắt Lâm Tuyết Nhi nhiễm lệ nhìn hắn rồi cúi đầu, khóe miệng cô run nhẹ rồi nói với giọng điệu vừa lo lắng vừa ngập ngừng.
“Vậy còn ngươi thì sao? Tại sao không truyền tống ra ngoài cùng với ta?”
“Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì thì ta…?”
Cô chưa nói dứt lời thì Đế Nguyên Quân đã dùng tay ngăn lại. Hắn biết, bản thân hắn hiện tại khó lòng vượt qua được tình cảnh này, việc để Lâm Tuyết Nhi rời đi một phần là để đảm bạo sự an toàn cho cô ấy và một phần sẽ bớt đi được gánh nặng.
Không phải hắn khinh thường thực lực của Lâm Tuyết Nhi và xem cô giống như một gánh nặng. Đúng hơn là cô không giúp được gì nhiều mà thậm chí còn khiến hắn bị phân tâm và không thể tung ra toàn bộ thực lực khi sử dụng nó.
Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hắc Ám Ma Chu và bước từng bước về phía trước.
“Muốn truyền tống ra ngoài thì cần có thời gian nhưng nếu như cả hai người cùng truyền tống thì sẽ trở thành miếng mồi trước mặt Hắc Ám Ma Chu. Như thế thì không một ai có thể sống sót ra ngoài được?”.
“Ta không dám chắc nhưng ta sẽ cố gắng để làm tất cả mọi thứ để có thể sống sót trở ra”.
“Sau khi người truyền tống khỏi nơi này thì đứng đặt chân đến nơi này để tìm ta mà thay vào đó là tìm kiếm cơ duyên để đột phá cảnh giới. Nếu như ta có thể sống sót trở ra thì ta sẽ đi tìm ngươi”.
“Còn bây giờ thì đi đi, đừng để ta bị phân tâm?”
Thu lại nỗi lòng, Lâm Tuyết Nhi cúi đầu không dám nhìn thẳng. Đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt, tuy cô không mong muốn chuyện này sẽ xảy ra nhưng trong hoàn cảnh này chỉ có cách này nữa.
Trong đầu cô lúc này luôn hiện lên những hình bóng của Đế Nguyên Quân trước đây, cô nhớ lại những lúc bản thân gặp nguy hiểm thì người đầu tiên đứng ra bảo vệ và che chắn cũng chỉ có một mình hắn.
Cô không biết bản thân có gì tốt đẹp và chưa làm được gì cho Đế Nguyên Quân nhưng hắn lúc nào cũng có thể vì cô mà không ngại hiểm nguy trước mắt. Cô tự hỏi, liệu bản thân khi nào mới có thể sánh bước ở bên cạnh và không khiến hắn lâm vào những chuyện như thế này.
Cố gắng bình tâm trở lại, cô đưa mắt nhìn hắn và đưa ra quyết định.
“Ta biết rồi? Ta tin ngươi có thể sống sót trở ra nên ta sẽ đợi ngươi ở ngoài kia?”
Đợi Lâm Tuyết Nhi truyền tống rời khỏi, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu cười lớn một tiếng nhưng nghe lại não nề và bi ai vô cùng. Ẩn sâu trong ánh mắt hắn hiện lên sự không mong muốn và một nỗi buồn man mác.
“Tại sao ngươi lại tin tưởng ta đến như vậy? Ngay cả ta lúc này không đủ sự tự tin để có thể vượt qua nữa là?”
“Nhưng như vậy cũng tốt, nếu như người khác chết đi thì có thể nhập luân hồi nhưng còn ta thì…”.
Hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn Hắc Ám Ma Chu đang tiến lại gần thì bất giác nở một nụ cười lớn.
“Ta bây giờ đang cảm thấy lo lắng sao? Cái cảm giác này đã lâu lắm rồi mới xuất hiện? Đây là vì ta nghĩ đến Lâm Tuyết Nhi hay sao?”
“Tùy không biết nguồn cơn của loại cảm xúc này nhưng nó không tệ giống như ta từng nghĩ? Trái lại, nó lại khiến ta có thêm động lực để vực dậy? Con đường của ta phía trước vẫn còn dang dở và không cho phép ta phạm phải bất cứ sai lầm nào cả?”
“Tứ cấp đỉnh phong hung thú cũng được mà ngũ cấp cũng chẳng sao? Thế gian này có thứ gì mà ta không làm được? Chỉ là một đầu hung thú mà có thể khiến ta cảm thấy lo lắng?”
“Đúng là nực cười đến cực điểm”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa bộc phát tam đại lực lượng lên đến cực điểm. Chỉ thấy sau lưng hắn hiện lên một vầng tiên luân đang phát ra một lượng lớn tinh quang mang theo ba màu khác nhau và đang dần hợp lại.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức Đế Nguyên Quân tăng lên một cách điên cuồng. Tuy cảnh giới vẫn chỉ là Thiên Địa cảnh tầng hai nhưng thực lực của hắn hiện tại đã sánh được với Thiên Địa cảnh trung tầng và thậm chí còn cao hơn thế nữa.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân đưa tay kết ấn ở trước người và khóe miệng liên tục lẩm nhập một loại văn tự cổ nào đó. Từ trên mi tâm hắn, một đạo ấn ký màu đỏ tươi giống như máu hiện lên và toàn thân thì bị sát khí vừa nồng đậm vừa mãnh liệt bao trùm lấy tất cả.
Cảm giác cơ thể trở nên nhẹ nhõm, hai mắt hắn từ từ đóng chặt lại và lơ lửng ở trên không trung. Dần dần, ở sau lưng hiện lên một tôn pháp tướng thiên địa cao khoảng chừng hai trượng, tuy vẫn chưa thể sánh được với cơ thể to lớn của Hắc Ám Ma Chu nhưng với pháp tướng thiên địa hiện tại đã khiến thực lực của hắn tăng lên không ít.
Khác với những lần sử dụng pháp tướng trước đây, Đế Nguyên Quân chỉ đơn thuần sử dụng sát khí để ngưng kết nên chỉ có thể bộc phát được một vài phần nhỏ thực lực. Nhưng với hiện tại, hắn đã đột phá Thiên Địa cảnh và đã có thể ngưng kết được pháp tướng thiên địa của bản thân.
Mượn thiên địa chi khí để gia trì và sử dụng khiến pháp tướng đã mạnh thì nay càng trở nên mạnh hơn bao giờ hết. Tuy cảnh giới vẫn còn rất thấp nhưng với Tu La thì cảnh giới hiện tại của hắn đã sánh ngang được với Thiên Địa cảnh cao tầng.
Với pháp tướng Tu La là một dạng pháp tướng từ trước đến nay chưa có một ai có thể ngưng luyện. Sở dĩ là thế vì thế gian này chưa từng tồn tại và danh xưng này ở trong truyền thuyết chỉ nhắc đến một loại quỷ thần nào đó hết sức đáng sợ.
Nhưng với pháp tướng Tu La, Đế Nguyên Quân không dùng lấy bất cứ một dạng quỷ thần nào cả mà thay vào đó là diễn hóa bản thân hóa thành. Mượn bốn loại cảm xúc hỉ nộ ái ố của bản thân hóa thành tứ đầu và mỗi cái lại mang trên mình một loại sức mạnh khác nhau.
Khí tức trên người hắn khủng bố dạt dào bộc phát khiến cả hang động này phải rung lên một cách kịch liệt. Cảm giác như nơi này vừa xuất hiện một tôn thần nhân khiến thế gian phải run sợ.
Cơ thể lơ lửng ở trên không, Đế Nguyên Quân vung tay một cái liền triệu hoán Tử Huyền ở ngoài xa bay lại. Men theo ý niệm của bản thân thì Tử Huyền đang ngày một triển lớn và hóa thành một thanh đại trường thương dài gần đến ba trượng và được Tu La pháp tướng nắm giữ ở trong tay.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân cắn nhẹ đầu ngón tay khiến một dòng máu tươi chảy ra. Mượn không khí làm giấy và dùng máu của bản thân làm mực, Đế Nguyên Quân nhanh tay vẻ ra năm đạo phù văn triệu hoán ở trước người.
Sau đó, hắn vung mạnh tay truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong và đồng thời quát lớn một tiếng.
“Hiện”.
Ngay lập tức, trước mắt hắn hiện lên năm thanh đại khí lần lượng là trường đao, đại kiếm, đại chùy, hộ thuẫn, trường tiên. Tuy tất cả chỉ là hư ảnh và chỉ có thể bộc phát chưa được hai phần uy lực nhưng đối với hắn hiện tại đã là quá đủ.
Nắm lấy năm loại vũ khí vào trong tay, Đế Nguyên Quân dáng vẻ đạo mạo, nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hắc Ám Ma Chu rồi quát lớn một tiếng.
“Đến đây?”.
- --