Nhìn bóng nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt háu chiến nhìn hắn rồi tản mát khí tức của bản thân ra ngoài để chèn ép và thăm dò. Nhưng Đế Nguyên Quân nào có để ý đến chút khí tức Thiên Địa cảnh tầng một.
Mặc kệ vẻ mặt có chút khó tin của Mạc Anh Nghiêm và ánh mắt của những người khác. Đế Nguyên Quân trực tiếp đi về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lấy ra một viên đan dược trị thương.
Sau đó, vẻ mặt hắn lộ rõ sự tức giận và không hề giấu giếm sát ý. “Lạc gia chủ, đây chính là đạo đãi khách của ngươi? Ta tin tưởng Lạc Tuyết Dung nên mới để Lâm Tuyết Nhi ở lại Lạc gia các ngươi nhưng ta không ngờ, bản mặt thật sự của ngươi lại khiến ta cảm thấy ghê tởm?”.
“Đế Nguyên Quân?”. Lạc Thanh Ngạc tức giận chỉ tay về phía hắn rồi quát lớn một tiếng. “Ta nể tình ngươi trước đây đã từng cứu Tuyết Dung một mạng nên không tính toán với ngươi, nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi rồi rời đi thì ta sẽ không tính toán chuyện này nữa”.
“Muốn ta rời đi?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn lộ rõ sự khinh thường nhìn Lạc Thanh Ngạc, nói. “Đâu có dễ dàng như vậy?”.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”. Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt có chút suy nghĩ rồi khẽ cau mày.
“Có ý gì?”. Đế Nguyên Quân thở ra một hơi. “Cái này ta phải hỏi ngươi mới đúng?”.
“Dám ép hôn người của ta? Gạn của ngươi thật lớn?”.
“Đúng, là ta ép hôn thì sao?”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì cười hằn một tiếng, vẻ mặt hắn lộ rõ sự khinh thường thốt ra. “Lâm Tuyết Nhi sử dụng tài nguyên của Lạc gia để tu luyện thì ít nhất cũng phải vì Lạc gia mà làm việc? Chuyện ta ép gả Lâm Tuyết Nhi cho Mạc Anh Nghiêm là một chuyện tốt đối với ngươi, cả Lâm Tuyết Nhi”.
“Chỉ cần ngươi đồng ý từ bỏ hôn sự trước đây với Lâm Tuyết Nhi thì ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi. Ngươi muốn đan dược, linh thạch hay công pháp thì ta đều có thể đáp ứng”.
“Đúng thế”. Ngồi ở phía bên dưới, Mạc Hữu Thắng gật đầu lên tiếng. “Không chỉ có Lạc gia mà Mạc gia ta cũng sẽ đáp ứng một điều kiện. Chỉ cần không quá đáng quá là được?”.
“Ha…”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng. “Đáng tiếc, ta không thể làm theo lời của hai người?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh nghe thấy thế thì cúi đầu, cô không giấu được cảm xúc mà nở một nụ cười nhẹ nhưng trông hạnh phúc vô cùng. Hắn vẫn giống như trước đây, luôn xuất hiện đúng những lúc mà cô gặp những hoàn cảnh khó khăn.
Tuy vui mừng nhưng cô không muốn Đế Nguyên Quân gặp nguy hiểm trong tình hình lúc này nên cô lay nhẹ tay hắn rồi lên tiếng. “Nguyên Quân, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây”.
Biết Lâm Tuyết Nhi đang lo lắng cho mình, Đế Nguyên Quân nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ, sau đó hắn đặt nhẹ tay lên đầu cô và nói. “Có ta ở đây thì không một ai có thể ức hiếp ngươi?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Lạc Thanh Ngạc, nói. “Ngươi nói Lâm Tuyết Nhi sử dụng tài nguyên của Lạc gia? Vậy hai năm này các ngươi đã tiêu tốn bao nhiêu linh thạch?”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn khó tin nhìn Đế Nguyên Quân rồi cười lớn một tiếng, hắn chỉ tay xuống phía bên dưới với vẻ mặt đầy sự khinh thường, nói. “Ngươi muốn dùng linh thạch để trả lại? Một kẻ như ngươi thì lấy đâu ra linh thạch? Ngươi đang chọc cười ta đúng không?”.
Nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ tự tin trên gương mặt Đế Nguyên Quân khiến trong lòng hắn có một dự cảm không được mấy tốt lành nên lên tiếng nói tiếp. “Ngươi muốn trả thì cũng được thôi, tính từ trước đến nay thì Lâm Tuyết Nhi tiêu tốn ít nhất cũng phải trăm vạn linh thạch”.
“Trăm vạn linh thạch?”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì chỉ tay về phía Lạc Thanh Ngạc rồi tức giận quát lớn một tiếng. “Lạc Thanh Ngạc? Ngươi đúng là một tên đáng khinh?”.
Nhìn biểu cảm tức giận trên gương mặt Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu rồi lên tiếng. “Trăm vạn không cao nhưng cái giá nhận được là rất cao, dùng một trăm vạn để mua danh tiếng của Lạc gia và để nhìn thấy được bộ mặt thật sự. Ta thấy rất đáng?”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống và ánh mắt dần trở nên sắc lạnh. “Đế Nguyên Quân, ngươi đang hạ nhục Lạc gia ta?”.
“Ngươi đừng hiểu lầm?”. Đế Nguyên Quân phất tay trả lời. “Lạc gia không đáng để ta hạ nhục?”.
“Ngươi…”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì tức giận vô cùng, hắn bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân rồi đè nén lên người Đế Nguyên Quân giống như muốn ép chết hắn.
“Lạc gia chủ, ta nghĩ ngươi nên thu lại uy áp của ngươi thì hơn?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt khinh thường, nói. “Chỉ dựa vào chút thực lực của ngươi mà muốn dùng uy áp ép chết ta? Đúng là buồn cười?”.
“Được… Được…”. Lạc Thanh Ngạc hậm hực tức giận chỉ tay về phía hắn rồi lên tiếng. “Vậy món nợ một trăm vạn linh thạch thì ngươi tính sao?”.
Không đợi Đế Nguyên Quân lên tiếng trả lời thì ở bên ngoài cổng đi vào bỗng có hai bóng người đi vào với biểu cảm trên gương mặt họ trở nên nặng nề vô cùng. “Một trăm vạn đó do ta trả?”.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lạc Thanh Ngạc đưa mắt nhìn ra ngoài thì trông thấy hai bóng dáng quen thuộc thì khẽ run lên một cái, ánh mắt hắn lộ rõ khó tin rồi thốt ra. “Thanh Lương các chủ, La gia chủ? Tại sao hai ngươi lại đến đây?”.
“Lạc gia chủ, ngay cả việc bọn ta muốn làm gì thì ngươi cũng cấm cản hay sao?”. Thanh Lương các chủ không một chút kiêng dè liền lên tiếng.
“Không… Không, ta không có ý đó?”. Lạc Thanh Ngạc nhanh chóng đi xuống phía bên dưới rồi đưa tay ra hiệu hai người ngồi xuống và nói. “Hai vị ngồi xuống trước đi?”.
“Lạc gia chủ, ta thấy như thế không nên?”. La Thiên nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại, nói. “Ghế của Lạc gia ta thấy không được sạch sẽ nên không muốn ngồi xuống”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì giận mình một cái, hắn cuống quýt nhìn qua thì thấy hai cái ghế sáng bóng thì lên tiếng. “Ta thấy ghế ngồi vẫn còn sạch?”.
“Ngươi không hiểu ý ta sao?”. La Thiên lắc đầu. “Ý ta ở đây là Lạc gia các ngươi khiến ta có cảm giác dơ dáy nên không muốn nhúng chàm?”.
Lúc này, Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn những người khác rồi chú ý đến vị lão giả ngồi ở phía trước thì lên tiếng. “Thì ra là Trương Hà trưởng lão, đã lâu không gặp”.
“Thanh Lương các chủ, ngươi đến có việc gì sao?”. Trương Hà trưởng lão gật đầu nhẹ một cái rồi lên tiếng.
“Đúng là ta có chút chuyện liên quan đến Lạc gia”. Thanh Lương các chủ nở một nụ cười nhẹ đáp rồi sau đó quay qua nhìn Lạc Thanh Ngạc, nói. “Lạc gia chủ, ta thấy liên minh ba gia tộc ta nên kết thúc tại đây thì hơn”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin và không muốn nhìn hai người, nói. “Tại sao lại như thế? Chẳng phải ba gia tộc liên minh đang tốt đẹp hay sao?”.
“Đúng là rất tốt đẹp nhưng ngươi cũng đừng quên lý do kết minh của bọn ta là gì?”. La Thiên nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Để ta nhắc lại cho ngươi nhớ, mục đích khi bọn ta liên minh là vì Đế Nguyên Quân đã từng nói qua về Lạc gia. Nhưng với tình cảnh hiện tại thì ta thấy liên minh này không còn tồn tại được nữa và ta sẽ tìm đến Viên gia để kết minh”.
“Và kể từ bây giờ, La gia và Thanh Dược Lâu sẽ cắt đứt toàn bộ tài nguyên đối với Lạc gia và những linh dược mà ngươi chưa thanh toán thì hãy xem nó như trăm vạn linh thạch ta thay Nguyên Quân công tử trả cho ngươi?”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì ngã người ngồi xuống đất, vẻ mặt hắn bần thần, hốt hoảng và không hề mong muốn nhìn hai người. “La gia chủ, Thanh Lương các chủ? Ta mong hai vị sẽ suy nghĩ lại? Nếu cắt đứt nguồn cung tài nguyên luyện đan thì Lạc gia phải làm sao?”.
“Nếu hai vị từ bỏ thì Lạc gia sẽ bị Luyện Đan Hội đè bẹp và không thể ngóc đầu lên được mất? Ta xin hai vị hãy suy nghĩ lại?”.
Đáp lại, La Thiên vẻ mặt khinh thường và gắt gỏng nhìn Lạc Thanh Ngạc đang ngồi rạp dưới nền nhà, hai tay nắm chặt ống quần hăn. Dứt khoát kéo lại, La Thiên lên tiếng. “Chuyện của Lạc gia các ngươi thì liên quan gì đến ta?”.
Thanh Lương các chủ lắc đầu rồi thở dài một hơi. “Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, đừng bao giờ để ý đến thân phận của tên tiểu tử Đế Nguyên Quân mà hãy nhìn vào những khả năng của hắn. Đáng tiếc, ngươi đã phớt lờ những lời nhắc nhở của ta và không biết nắm bắt cơ hội?”.
“Còn bây giờ thì ngươi nên tự trách bản thân đi thì hơn?”.
Sau đó, Thanh Lương các chủ đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ. “Ngươi nợ ta và La Thiên thêm một ân tình”.
“...”. Đế Nguyên Quân bật cười một tiếng rồi gật đầu. Sau đó hắn nắm tay Lâm Tuyết Nhi đi ra ngoài. Nhưng khi vừa đi ngang qua mặt Mạc Anh Nghiêm thì bước chân hắn đột nhiên dừng lại, hắn liếc mắt nhìn qua rồi nở một nụ cười khinh thường nói. “Chuyện của ta và ngươi cũng nên giải quyết, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm phù hợp. Ta sẽ gặp lại ngươi tại thiên kiêu tụ hội, ngươi nên tranh thủ thời gian để chuẩn bị và đến lúc đó đừng khiến ta cảm thấy thất vọng?”.