Tiếp tục vung kiếm, Lý Viễn Trình khoái chí cười lớn nghe vừa điên cuồng và vừa phấn khích. Chỉ trong nháy mắt, hắn ta tiếp tục đánh ra hơn mười đạo kiếm chiêu đánh sượt qua da thịt và khiến y phục trên người Đế Nguyên Quân trở nên rách nát. Cùng với đó là máu từ trên miệng vết thương liên tục chảy ra và nhiễm đỏ cả một vùng.
Nhìn Đế Nguyên Quân từ đầu đến cuối không có ý định tránh né, Lý Viễn Trình lầm tưởng Đế Nguyên Quân không thể phản kháng lại thì quát lớn một tiếng. “Chẳng phải ngươi cao ngạo lắm hay sao? Ta bây giờ cho ngươi cao ngạo ngày? Để ta xem ngươi còn trụ được đến bao giờ?”.
“...”. Nghe thấy thanh âm từng tiếng kiếm chiêu vang lên và cùng với đó là những cảm giác đau nhói ở trên da thịt truyền đến. Đợi kiếm chiêu dần tán đi, Đế Nguyên Quân vẻ mặt âm trầm nhìn Lý Viễn Trình với một ánh mắt lạnh lẽo, lên tiếng. “Ngươi nói nhiều thật đấy?”.
Mặc kệ bản thân đang bị thương, Đế Nguyên Quân từng bước đi về phía trước và đi xuyên qua kiếm chiêu khiến Lý Viễn Trình cùng những người đứng ở phía bên dưới phải há hốc mồm.
“Cái gì?”. Nhìn những kiếm chiêu còn lại đều bị Đế Nguyên Quân tránh né hết toàn bộ, Lý Viễn Trình ánh mắt có chút kinh hãi thốt ra. “Chẳng phải ban đầu ngươi không thể tránh né được hay sao? Tại sao bây giờ lại?”.
“Ta không tin?”. Lý Viễn Trình quát lớn một tiếng rồi phát động toàn bộ thực lực rồi đâm kiếm và bắn ra một đạo kiếm quang hướng về phía lồng ngực Đế Nguyên Quân.
Nhưng đột nhiên, thân ảnh Đế Nguyên Quân đã biến mất và thình lình xuất hiện trước mặt khiến hắn ta đột nhiên run lên một cái, ánh mắt hắn có phần cảm thấy khó tin. Dùng tay nắm chặt lưỡi kiếm, Đế Nguyên Quân hai con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào trong mắt của hắn ta rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Dựa vào loại kiếm chiêu nữa với này mà muốn dày vò, hành hạ ta?”.
“Ban đầu ta chỉ bất ngờ khi kiếm chiêu ngươi đánh ra có tốc độ nhanh nhưng về sau ta để ngươi tùy ý đánh lên người. Một phần vì ta muốn nhìn xem, ngươi lấy cái gì để ra oai với ta và một phần là muốn đạp đổ đạo tâm của ngươi?”.
“Đó mới chính là sự dày vò của ta đối với ngươi?.
Dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên miệng vết thương rồi quét nhẹ vệt máu lên khóe miệng, Đế Nguyên Quân ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nói. “Kiếm chiêu của ngươi đánh ra nhìn cũng không tệ nhưng uy lực thì quá yếu kém, ta chỉ cần dùng lá chắn bằng chân nguyên đều có thể ngăn chặn được và hơn hết, ta muốn cảm xem tư vị kiếm chiêu mà ngươi tự hào có thể sánh ngang với Thiên Địa cảnh tầng bốn là gì?”.
“Nhưng đáng tiếc, kiếm này của ngươi chỉ đáng để đem ra để múa cho người khác xem mà thôi. Còn muốn dùng để tra tấn, hành hạ thậm chí là giết người thì chả khác gì một con khỉ đang nhảy múa và cố gắng thể hiện mình?”.
“Ngươi tưởng chỉ dùng những lời nói đó có thể khiến đạo tâm ta bị lung lay?”. Đáp lại, Lý Viễn Trình dùng chân đá Đế Nguyên Quân lùi ra sau mất bước rồi lên tiếng. “Ngươi đúng là mơ tưởng? Kiếm này của ta đã được trui rèn nhiều lần, thậm chí khi thi đấu với những người ở trong gia tộc và ai cũng công nhận?”.
“Còn ngươi chỉ là một tên Ngưng Hải cảnh nhỏ bé thì biết gì?”. Lý Viễn Trình khinh thường chỉ tay về phía thanh kiếm ở sau lưng hông Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Ngươi có giỏi thì rút kiếm ngươi ra chứng minh cho ta xem? Đúng là ếch ngồi đáy giếng?”.
“...”. Nhìn dáng vẻ ung dung tự đắc của Lý Viễn Trình, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười khinh thường rồi lên tiếng đáp lời. “Nếu ngươi đã muốn thì ta sẽ cho ngươi thấy? Như thế nào mới được gọi là kiếm chiêu chân chính?”.
Từ từ rút kiếm ra khỏi bao, Đế Nguyên Quân dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên lưỡi kiếm giống như những hành động Lý Viễn Trình đã làm lúc trước rồi thình lình đánh ra một đạo kiếm quang đâm xẹt qua với một tốc độ nhanh đến mức mà hắn ta không kịp phản ứng. Và ngay khi hắn cảm nhận thấy ở một bên cổ truyền đến một cảm giác đau nhức thì mới kịp phản ứng lại.
Chỉ thấy hắn ta đưa tay lên che đi vết thương rồi hét lớn một tiếng nghe có vẻ đau đớn vô cùng. Nhìn thấy vậy, Đế Nguyên Quân trưng ra bản mặt khinh thường rồi tiếp tục vung kiếm và nói. “Chỉ mới chừng đó mà ngươi kêu gào thảm thiết rồi hay sao?”.
Liên tiếp, Đế Nguyên Quân chỉ trong nháy mắt tung ra hai mươi đạo kiếm quang đánh về phía Lý Viễn Trình và mỗi kiếm như vậy đều được đánh ra cùng với một cách thức và miệng vết thương tương tự giống như kiếm chiêu của hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt, trên người Lý Viễn Trường hiện lên từng miệng vết thương khiến hắn ta kêu gào từng tiếng nghe có vẻ đau đớn vô cùng. Quỳ rạp hai chân xuống đất, Lý Viễn Trường kiềm chế những cơn đau đang dần xâm chiếm lấy suy nghĩ. Lý Viễn Trường gắng gượng toàn thẫn nhiễm máu đứng dậy, vẻ mặt hắn tràn đầy sự căm phẫn và ánh mắt tràn đầy sát ý.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn ta hiện tại, Đế Nguyên Quân nhanh chóng thu kiếm rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Ngươi nói xem, kiếm chiêu vừa rồi của ta so với ngươi như thế nào? Kiếm chiêu của ngươi dày công tu luyện và ma luyện suốt một thời gian nhưng trong mắt ta thì chẳng khác gì trò chơi của một đứa trẻ”.
“Ta chỉ cần nhìn qua và cảm nhận liền có thể mô phỏng lại toàn bộ, thậm chí ta còn thi triển tốt hơn cả ngươi? Ngươi nói xem, cảm giác khi bị kiếm chiêu của mình đáng trọng thương có tư vị như thế nào?”.
“Ngươi cảm thấy bị sỉ nhục? Nhục nhã lắm đúng không?”.
“Ngươi… Ngươi…”. Lý Viễn Trình nghe thấy vậy thì toàn thân bốc lên một đợt khí tức điên cuồng vô cùng. “Ta muốn giết ngươi? Ta muốn giết ngươi?”.
Nhìn dáng vẻ Lý Viễn Trình hiện tại, Đế Nguyên Quân đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng. “Lý Viễn Trình, ta còn tưởng đạo tâm của ngươi mạnh mẽ như thế nào? Nhưng suy cho cùng thì tất cả cũng chỉ là gió thổi mây trôi mà thôi?”.
“Chỉ mới chịu đựng chút cảm giác bị hạ nhục đó mà ngươi đã điên cuồng giống như sắp sửa nhập ma? Ta ban đầu còn tưởng đạo tâm ngươi mạnh mẽ lắm nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một tấm kính mỏng mà thôi”.
“Ngươi cũng giống như Lý Anh Hào? Bị ta xúi dục, khích bác thì trở nên điên loạn. Thậm chí còn có ý định giết người thân của mình”.
“Ta tự hỏi, người như vậy có xứng đáng được gọi là thiên kiêu hay không?”.
“Tất cả là tại ngươi? Tất cả là tại ngươi?”. Lý Viễn Trình điên loạn hét lớn một tiếng rồi bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân và nắm chặt chuôi kiếm rồi xông lên. “Ta nhất định sẽ giết chết ngươi?”.
Lao đến với một tốc độ nhanh đến chóng mặt, Lý Viễn Trường cắn răng bộc phát toàn lực rồi trừng mắt nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi sau đó vung kiếm hướng thẳng về phía cổ hắn mà đánh.
Thấy Lý Viễn Trường đã hoàn toàn trở nên điên loạn, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ rõ sự khinh thường cùng rồi nở một nụ cười lạnh. Hắn nhanh chóng đưa tay lên ngăn chặn rồi lớn tiếng truyền vào trong tai hắn. “Ngươi càng làm ra dáng vẻ điên loạn này thì càng chứng tỏ thực lực của ngươi yếu kém mà thôi? Đối thủ của ngươi là ta, một người chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng sáu mà ngươi phải tốn biết bao nhiêu sức lực, thậm chí còn bị ta dùng chính kiếm chiêu mà ngươi tự hào đánh trọng thương?”.
“Lý Viễn Trường, đó là tất cả những gì mà ngươi làm được sao? Ngươi như thế mà xứng đáng với vị trí đệ nhất thiên kiêu hay sao?”.
“Ngươi câm mồm? Câm mồm lại cho ta?”. Lý Viễn Trường càng nghe thì sắc mặt càng ngày càng trở nên tức tối và hai mắt hắn đang ngày một trừng lớn trông dữ tợn vô cùng, cùng với đó là từng sợi tơ máu ở trong mắt hắn dần hiện lên và trực tiếp bạo nổ khiến máu tươi ở trong khóe mắt hắn ta không ngừng chảy xuống. “Ta không muốn nghe? Ta không muốn nghe?”.
“Có gì mà không muốn?”. Đế Nguyên Quân dùng tay nắm chặt cổ tay của hắn ta lại và dùng sức ghì chặt người hắn ta lại và ghé sát lại gần, nói. “Ngươi thân là đệ nhất thiên kiêu mà không dám đối mặt với những chuyện này sao? Ngươi đúng là một tên yếu kém? Yếu kém nhất trong những người mà ta từng gặp?”.
Dùng mạnh tay ném Lý Viễn Trường văng ra xa, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xuống những người phía bên dưới rồi dang hai tay sang ngang và nói. “Lý Viễn Trường, ngươi nhìn xem? Ánh mắt của những người phía bên dưới nhìn ngươi như thế nào?”.
“Bọn họ xem ngươi là đệ nhất thiên kiêu và không có ai có thể thay thế? Nhưng bây giờ thì sao? Ánh mắt họ nhìn ngươi còn giống như trước kia nữa không? Nhìn dáng vẻ ngươi hiện tại có khác gì một tên điên loạn ở đầu đình xó chợ hay không?”.
“Ngươi nói dối, tất cả chỉ là giả dối?”. Lý Viễn Trình đưa mắt nhìn xuống như người khác thì thấy ánh mắt của đám người nhìn hắn lộ ra vẻ khác lạ và thậm chí có phần khinh thường thì chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Ta chính là đệ nhất thiên kiêu? Ta chính là đệ nhất thiên kiêu?”.
“Cho dù ngươi nói gì đi nữa thì ta vẫn chính là đệ nhất thiên kiêu?”.
“...”. Nhìn Lý Viễn Trường càng ngày càng trở nên điên loạn, Đế Nguyên Quân bỗng nở một nụ cười kỳ dị, nói. “Vậy ngươi hỏi thử xem? Nhìn ngươi bây giờ giống thứ gì?”.
Lý Viễn Trường không một chút suy nghĩ liền nhảy xuống phía bên dưới lôi đài và đi thẳng về phía những người phía bên dưới rồi lớn tiếng hỏi. “Ta chính là đệ nhất thiên kiêu? Ta chính là đệ nhất thiên kiêu đúng không? Các ngươi xem ta là đệ nhất thiên kiêu đúng không?”.
Nhưng đáp lại những câu hỏi của hắn ta chính là sự xa lánh của đám người, bọn họ không có một ai chịu đứng lại và lên tiếng trả lời. Trong mắt họ, hình tượng Lý Viễn Trường hoàn toàn đã biến mất, dáng vẻ đệ nhất thiên kiêu nay lại biến thành một kẻ điên cuồng.
Bị đám người cô lập, Lý Viễn Trường đột nhiên khụy hai chân xuống nền đất. Những hình ảnh tốt đẹp ở trong đầu hắn đột nhiên nứt vỡ hết toàn bộ và thay vào đó là những khoảng không tối đen, trống rỗng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên cao rồi quát lớn một tiếng. “Ta chính là đệ nhất thiên kiêu?”.
Lúc này, đệ nhất thiên kiêu Hồng Linh thành, Lý Viễn Trường, đạo tâm hoàn toàn vỡ nát và khí tức trên người hắn đột nhiên bùng phát lên đến đỉnh điểm rồi dần giảm xuống một cách nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, hắn ta lúc này trông còn không khác gì một người bình thường không có chút khí tức nào cả.
- --
Ps: Cẩu like, cầu cmt, cầu vote.