Đế Nguyên Quân từ trong bế quan tỉnh dậy, hai mắt hắn từ từ đóng mở thì từ trong mắt bắn ra một đạo tinh quang sáng chói cùng với nụ cười nhẹ trên gương mặt. Tiêu tốn thời gian một ngày, Đế Nguyên Quân liên tục luyện hóa không ít đan dược nên cảnh giới hiện tại đã ổn định hơn rất nhiều.
Cảm nhận chân nguyên trong cơ thể, Đế Nguyên Quân bất giác giật mình một cái. Hắn không ngờ bản thân đột phá bích chướng lại có thu hoạch lớn đến như thế. Mặc dù đan điền được khai mở thêm nhưng để đạt đến mười trượng thì vẫn phải cần thêm một chút thời gian. “Cảnh giới bây giờ đã ổn định nên sẽ rất nhanh phải nhập thiên đó. Nếu như có thể thì ta muốn đột phá trước khi đến Thanh Lan thành”.
Nhìn mười bình đan dược nằm ngổn ngang trên nền nhà, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Đốn đan dược này ít nhất cũng phải hai mươi vạn linh thạch?”.
“Đột phá một tiểu cảnh giới mà đã tiêu tốn nhiều như thế này rồi thì không biết về sau sẽ tốn kém nhiều như thế nào đây?”.
Cùng lúc này, ở bên ngoài!
La Thiên dáng vẻ lo lắng và gấp gáp đi qua đi lại trước cửa phòng. Cũng chỉ vì sáng hôm nay, La Thanh như thường lệ vẫn đang ngâm mình thì đột nhiên trở nặng và trông tình trạng còn đáng ngại hơn trước rất nhiều.
Tuy La Thiên đã mời lão dược sư lúc trước đến nhưng chỉ nhận lại là một tiếng thở dài và một cái lắc đầu. Theo như lời lão dược sư thì chỉ sợ La Thanh không thể sống qua được ngày hôm nay.
Thấy chờ đợi như thế này không phải cách, La Thiên ánh mắt cầu khẩn nhìn Thanh Lương các chủ, nói. “Thanh Lương, ngươi có thể truyền lời đến vị công tử đó được không? Nếu như còn kéo dài thêm nữa thì Thanh nhi…”.
“Haizzz”. Thanh Lương các chủ thở dài một hơi, trả lời. “Như ta đã nói lúc trước, ta khó mà giúp ngươi. Nếu như hắn muốn cứu thì đã chịu gặp ngươi nhưng với tình hình hiện tại thì chỉ sợ…”.
“Thật là không có cách nào sao?”. La Thiên vẻ mặt buồn bã dựa lưng vào vách tường rồi ngồi gục xuống đất. Đứng trước tính mạng La Thanh đang ngàn cân treo sợi tóc, thế giới trước mắt hắn gần như đã sụp đổ hoàn toàn. “Hahaha… Nếu như không cứu được Thanh nhi thì ta cần gì mặt mũi?”.
La Thiên quỳ mạnh hai chân xuống đất, giập đầu liên tục. Thanh âm run rẩy, bi ai đến não lòng vang vọng khắp nơi khiến ai ai cũng cảm thấy thương cảm vô cùng. “La Thiên cầu xin công tử ra tay cứu giúp? Cầu xin công tử cứu Thanh nhi? Cầu xin công tử?”.
Nhìn dáng vẻ La Thiên lúc này, hai vị trưởng lão đứng ở bên cạnh cũng không kiềm chế được mà cúi xuống, nói. “Gia chủ…”.
Hai vị trưởng lão chưa kịp nói dứt lời thì La Thiên đã mạnh tay tẩy hai người văng ra xa rồi nhìn với ánh mắt sầu thảm, hai mắt thì đỏ hoe và hai hàng nước mắt bi ai chảy xuống, nói giới giọng điệu run rẩy và nặng nề. “Ta thân là một người cha nhưng không thể bảo vệ được Thanh nhi thì chỉ là một người thất bại. Ta chỉ cần Thanh nhi có thể sống là ta đã mãn nguyện lắm rồi, còn cái ghế gia chủ này sao có thể so sánh được với con trai ta?”.
“Hai vị trưởng lão? Nói cho ta nghe xem? La gia và Thanh nhi, cái nào mới là quan trọng với ta nhất?”.
Nhìn La Thiên vì đứa con trai mà có thể làm tất cả mọi thứ mà không màng đến bản thân nên hai vị trưởng lão chỉ có thể thở dài một hơi rồi sau đó đi về phía La Thiên và quỳ xuống. “Ta thân là trưởng lão La gia nên chỉ có thể nghe theo lời của gia chủ?”.
Sau đó, cả hai người lớn tiếng đồng thanh nói. “Huyền lão (Quy lão) khẩn xin công tử cứ La Thanh?”.
Đứng ở ngoài xa, Huyền lão nhìn thấy La Thiên cùng hai vị trưởng lão đang quỳ gối trước một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thì cảm thấy khó hiểu và tức giận vô cùng. ‘Gia chủ, trưởng lão? Tại sao lại hạ mình trước một tên nhãi nhép giống như hắn? Tại sao?’.
‘Đáng lý ngày hôm đó ta phải giết tên nhãi nhép đó mới đúng?’.
Nhìn cảnh ba người quỳ ở trước mắt, Thanh Lương có chút không đành lòng nên quay qua nhìn Phương Dương, căn dặn. “Không được cho bất kỳ ai đi lên trên này”.
Ngay khi bầu không khí bi ai đang bao trùm thì đột nhiên, thanh âm tiếng cửa mở vang lên và một bóng người đứng trước mặt. La Thiên tưởng chừng đã thay đổi ý định nên cảm thấy rất là vui mừng, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nữ đệ tử đang rùng mình sợ hãi đứng ở trước mặt.
“La gia chủ?”. Thanh âm nữ đệ tử run rẩy, lắp bắp vang lên. “Công tử… Công tử nói… Nói là…”.
“Ba người đứng dậy đi, người phải quỳ không phải là ba vị”. Nữ đệ tử đưa mắt nhìn xung quanh rồi chỉ tay về phía Huyền lão, nói. “Người phải quỳ là… là… Huyền lão”.
“Cái gì?”. Huyền lão giật mình thốt ra.
Sau khi truyền lời xong, nữ đệ tử nhanh chóng đẩy cửa đi vào bên trong và bỏ mặc ánh mắt ngờ vực của ba người. La Thiên đưa tay lên gọi nữ đệ tử nhưng trước mắt hắn là một cánh cửa đóng chặt lại. “Tiểu cô nương, chậm… chậm đã?”.
Ngồi thẫn thờ một hồi lâu rồi quay qua nhìn Huyền lão với một ánh mắt đầy sự tức giận, quát. “Huyền lão? Ngươi đã hài lòng hay chưa?”.
“Giữa ngươi và công tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không vì cái tính cách kiêu căng của ngươi thì mọi chuyện đâu bị như thế này?”.
“Huyền lão, ta không cần biết ngươi kiêu căng hay bá đạo như thế nào? Vì để cứu Thanh nhi, ngươi bắt buộc phải quỳ xuống”.
Huyền lão nghe thấy vậy thì run lên một cái rồi bước lùi ra sau mấy bước, ánh mắt lộ vẻ không mong muốn, nói. “Gia chủ… Ta…”.
“Nếu như ngươi không quỳ thì ta ép ngươi phải quỳ?”. La Thiên vẻ mặt hùng hổ và tức giận đi về phía Huyền lão. “Nể tình ngươi đi theo Thanh nhi từ nhỏ nên ta mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ngươi nhưng bây giờ thì… Quỳ xuống”.
Bị uy thế của La Thiên dọa sợ, Huyền lão sợ hãi ngã ngửa ra sau. “Quỳ… ta sẽ quỳ”.
Quỳ trước cửa phòng, ánh mắt Huyền lão trừng lớn nhìn chằm chằm vào cánh cửa giống như muốn nhìn xuyên vào bên trong và Đế Nguyên Quân cơ hồ có thể cảm nhận được sát ý trong ánh mắt lão ta.
Căm phẫn ở trong lòng, Huyền lão tức giận nghiến chặt răng. ‘Nỗi nhục ngày hôm nay ta đã nhớ? Đợi La Thanh khỏi bệnh, ta chắc chắn sẽ giết ngươi?’.
Ở trong phòng!
Đế Nguyên Quân nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh ở xung quanh và hít thở không khí trong lành để xua tan đi những mệt mỏi và dịu xuống cảm giác ở trong lòng. Suốt một thời gian, Đế Nguyên Quân luôn đắm mình vào trong những trận chiến nên trong người luôn tồn đọng một thứ cảm giác gì đó rất khó chịu. “Đã lâu rồi ta mới hít thở được bầu không khí trong lành như thế này? Cảm giác này thật sự rất thoải mái? Nếu như có thể thì ta muốn được tự do như những cơn gió này thì tốt biết mấy?”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về nữ đệ tử, nói. “Mở cửa ra đi, chuyện nên làm thì cuối cùng cũng phải làm thôi”.
“Vâng”. Nữ đệ tử mở cửa, nói vọng ra ngoài. “La gia chủ, công tử cho mời”.
Cánh cửa từ từ mở ra, La Thiên nhìn nữ đệ tử mời vào thì vui mừng vô cùng. Cảm giác giống như hắn vừa tình dậy sau một thời gian ở dưới địa ngục. Nhanh chóng đi vào bên trong phòng, La Thiên tiến lại gần Đế Nguyên Quân rồi cúi đầu thi lễ, nói. “La Thiên gặp qua công tử”.
“La gia chủ, tính ra ngươi là người bề trên nên không cần đa lễ với ta như vậy?”. Đế Nguyên Quân nhìn La Thiên rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Chắc La gia chủ biết ta gọi ngươi vào đây là vì lý do gì rồi chứ?”.
“...”. La Thiên gật đầu rồi lấy ra một cái nhẫn trữ vật đặt ở trên bàn, nói. “Ở trong đây có một trăm vạn linh thạch, một trăm gốc Huyền cấp hạ phẩm linh thạch, một đan lô Linh khí Huyền cấp, một trăm bình đan dược các loại”.
“Ta biết với chừng này vẫn không đủ để mua được tính mạng của Thanh nhi nên chỉ cần công tử đồng ý ra tay cứu giúp thì La gia ta nợ một ân tình. Chỉ cần công tử muốn thì ta có thể vào sinh ra tử, miễn sao Thanh nhi có thể sống là ta đã cảm thấy vui lòng”.
“La gia chủ cần gì nói nặng lời như thế?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Vào sinh ra tử thì ta không cần, nhưng ta có chuyện này muốn La gia đồng ý”.
“Chỉ cần lúc ta gặp chuyện thì La gia có thể ra tay trợ giúp”.
“Công tử yên tâm, ta đảm bảo”. La Thiên vui mừng nở một nụ cười, trả lời.
“Được rồi”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói tiếp. “Phiền La gia chủ cho người mang đến cho ta một chậu nước mà một ít huyết dịch La Thanh đến đây?”.
“Công tử?”. La Thiên có chút nghi hoặc, hỏi hắn. “Với tình trạng Thanh nhi hiện tại thì nếu còn chần chừ nữa thì tính mạng rất khó giữ”.
“La gia chủ yên tâm, ta lúc trước đã bắt mạch rồi nên đã nắm được tình trạng của La Thanh cũng như suy đoán được thời gian”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, ánh mắt tự tin nhìn La thanh, trả lời. “La Thanh từ ban đầu không phải bị bệnh và nguyên do chính là do ngươi, La gia chủ”.
“Với tính trạng hắn hiện tại thì không sống qua được ngày hôm nay nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc”.
La Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy mông lung vô cùng, ánh mắt không hiểu chuyện nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi. “Ý của công tử là gì? Ta không hiểu?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhạt một tiếng, trả lời. “Đợi lát nữa ngươi mang huyết dịch La Thanh đến đây là sẽ biết, còn cách kéo dài tính mạng thì ngươi yên tâm. Có ta ở đây, La Thanh không thể chết được đâu?”.
“Mà trái lại mới đúng, ta sẽ tặng La Thanh một cơ duyên to lớn. Nói đúng hơn là tặng La gia các ngươi một cơ duyên rất to lớn”.
La Thiên nghe thấy vậy thì trong lòng vừa cảm thấy vui mừng và cũng vừa cảm thấy lo lắng. Nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Đế Nguyên Quân thì hắn mới cảm thấy an tâm được một phần nào đó. “Ta tin tưởng công tử”.
Lời nói vừa dứt, La Thiên không một giây phút chậm trễ liền nhảy ra khỏi cửa sổ và dốc hết tốc lực đạp không đi về phía La phủ.
Lúc này, Đế Nguyên Quân nhìn Huyền lão đang quỳ ở trước cửa phòng thì nở một nụ cười lạnh rồi tiến lại gần, nói. “Huyền lão, ngươi còn nhớ những gì ta từng nói?”.
“Ta nói nếu như ngươi muốn cầu xin ai đó giúp đỡ thì phải quỳ xuống? Ngươi bây giờ có cảm thấy lời nói của ta có đúng hay không?”.
“Ta cảm thấy chừng này vẫn chưa đủ, ta sẽ cho ngươi thấy cái giá khi trở thành kẻ thù của ta là như thế nào? Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết?”.
- --