Không chỉ có mình hắn cảm nhận được điều đó mà tất cả những người quan chiến cũng để lộ ra dáng vẻ kinh ngạc vì một chiêu này không chỉ khiến Thượng Công Mình bất bại cùng cảnh mà ngay cả những người có cảnh giới cao hơn cũng không tránh khỏi bị thương nặng.
Nhìn thấy một chiêu này bọn họ đã ngầm nhận định Minh Hoàng chắc chắn sẽ bị giết bởi một chiêu đáng sợ này.
Ở trên lôi đài, Minh Hoàng ban đầu còn có một chút giật mình khi Thượng Công Minh lại xuất hiểm chiêu nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn bống giản ra và khóe miệng thì khẽ nhếch lên giống như đang cười.
Trong mắt đám người phía bên dưới thì trận chiến này sẽ kết thúc bởi một chiêu này. Nhưng bọn họ không thể ngờ được rằng, người mà trong mắt họ khinh thường lại làm ra hành động khiến ai ai cũng phải há hông mồm và trưng ra bản mặt không thể tin nổi.
Chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn, khi công kích chuẩn bị đánh trúng thì dột nhiên. Thượng Công Minh bị một thứ lực lượng vô hình nào đó đánh văng ra xa và rơi khỏi lôi đài trước ánh mắt khó hiểu và không thể tin của đám người.
Ngay cả Thượng Công Minh cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng hắn vừa rồi chỉ còn cách cổ của Minh Hoàng không đến một cái gang tay thì phía bụng dưới hắn bỗng truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng và bị một cổ lực lượng nào đó hất văng ra xa.
Gồng mình đứng dậy, Thượng Công Minh chỉ tay về phía Minh Hoàng đang đứng trên lôi đài với vẻ mặt tràn đầy sự không cam lòng. Hắn ta nghiến chặt răng quát lớn.
“Minh Hoàng, tên khốn kiếp?”
“Đừng đùa chứ, ta mà lại bị một tên phế vật như ngươi đánh văng khỏi lôi đài?”
“Ta không tin, ngươi rốt cuộc đang giấu diếm thứ gì? Đừng nói với ta là ngươi và cả Minh gia đang gian lận, dùng thủ đoạn để đạt được vị trí cao?”
Sau đó, hắ ta quay người thi lễ với những vị gia chủ rồi ngẩng đầu nhìn lão giả đang đạp không mà đứng thì lớn tiếng nói.
“Ta không chấp nhận kết quả này, hắn ta chắc chắn đang ẩn giấu thứ gì đó? Ta nghi ngờ Minh gia đang gian lận?”
“Mong các vị hãy làm chứng cho tiểu bối và tiến hành lại trận đấu? Ta chắc chắn sẽ khiến kẻ gian lận như hắn nhận lấy kết quả thích đáng?”
Từng câu từng chữ của hắn ta vang lên khiến những người phía bên dưới cảm thấy nghĩ ngờ. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi bàn tán to nhỏ.
“Đúng thế, kết quả trận này không đúng? Rõ ràng là tên Minh Hoàng đó gian lận, nhân lúc Thượng Công Minh mất cảnh giác thì ra tay đánh lén”.
“Nếu kết quả trận chiến này thuộc về tên Minh Hoàng thì không công bằng? Với thực lực của Thượng Công Minh thì hắn mới chính là người chiến thắng”.
“Tên kia hắn mà không gian lận thì làm sao có thể đánh Thượng Công Minh văng ra khỏi lôi đài?”
“Phải lấy lại sự công bằng cho Thượng Công Minh, trận chiến này phải đánh lại? Phải cho kẻ gian lận nhận kết quả thích đáng”.
“...”.
Đứng ở trên cao, lão giả đưa mắt nhìn xuống đám người với biểu cảm không mấy vui vẻ. Sau đó lão liếc mắt nhìn về phía Thượng Công Minh rồi nói với giọng điệu gắt gỏng.
“Trận chiến đã kết thúc, người giành chiến thắng là Minh Hoàng”.
Lời nói của lão giả vang vọng khiến đám người phía bên dưới có một phen nháo nháo hết cả lên. Ai ai cũng cho rằng người giành chiến thắng phải là Thượng Công Minh và muốn bắt đầu trận chiến lại một lần nữa.
Được những người phía bên dưới ủng hộ, Thượng Công Minh đắc ý lên tiếng.
“Minh Hoàng, ngươi thấy chưa? Kẻ gian lận để giành được chiến thắng như ngươi sẽ không bao giờ nhận được sự ủng hộ của người khác?”
Sau đó, hắn nhìn lão giả một lần nữa và nói.
“Kết quả này khiến tiểu bối cảm thấy không phục? Rõ ràng tên Minh Hoàng là kẻ đã gian lận nên xin hãy bắt đầu lại trận chiến một lần nữa?”
“Thượng Công Minh?”
Bất chợt, lão giả khẽ hạ thấp giọng nói.
“Ngươi cảm thấy không phục và muốn bắt đầu lại?”
“Ta biết ngươi là thiên kiêu rất có thiên phú nhưng ngươi bây giờ lại khiến ta cảm thấy rất thất vọng? Ngươi nói Minh Hoàng gian lận?”
“Nếu điều đó đúng thì đã sao? Ngươi cho rằng trận chiến này sẽ đơn giản chỉ phân thắng thua thôi sao? Nếu ngươi nghĩ như thế thì đúng, không sai một chút nào?”
“Nhưng mà ngươi đã từng nghĩ đến việc bản thân đang đứng trong một trận chiến sinh tử thì cho dù Minh Hoàng có gian lận thì đã sao? Nếu hắn muốn giết ngươi thì còn giữ được cái mạng nhỏ của mình sao?”
“Ngươi nghĩ ngươi bị giết chết bởi người gian lận thì có thể bắt đầu lại được nữa sao?”
“Ta không ngờ một thiên kiêu như ngươi lại thốt ra những lời như thế? Ngươi bây giờ đang cố tìm cách để phủ nhận sự thất bại? Ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng”.
Bị những lời nói của lão giả nói trúng tim đen, Thượng Công Minh giật mình một cái rồi lên tiếng thanh minh.
“Tiền bối, ta không có ý đó?”
“Ta chỉ cảm thấy không phục?”
“Ngươi không phục ở điểm nào?”
Đáp lại, lão giả lưởm hắn một cái rồi nói với giọng điệu nặng nề.
“Ngươi vẫn nghĩ rằng Minh Hoàng thật sự gian lận để giành chiến thắng? Vậy ngươi hãy thử hỏi Thượng gia chủ xem thử hắn thật sự gian lận hay chính bản thân ngươi mới là kẻ yếu kém?”
Vừa nghe hết câu, Thượng Công Minh đưa mắt nhìn về phía Thượng Công Hoàng rồi lên tiếng.
“Cha…”.
Nhưng hắn chưa kịp nói dứt lời thì Thượng Công Hoàng đã lên tiếng cắt ngang, giọng điệu của hắn lộ vẻ không vui và có phần tức giận.
“Minh nhi, ngươi quay về gia tộc và tự đóng cửa suy ngẫm về việc làm ngày hôm nay?”
“Cha…”
Bị cha trách phạt, Thượng Công Minh không cam lòng phản bác.
“Tại sao? Minh nhi chỉ nói đúng sự thật? Là tên Minh Hoàng gian…”
Lời nói hắn chưa kịp dứt thì bông có tiếng bước chân từ trên lôi đài đi xuống và một thanh âm tràn đầy sự khinh thường truyền thẳng vào tai hắn.
“Thượng Công Minh, ta cảm thấy ngươi bây giờ rất đáng buồn cười?”
“Ngươi cứ mở miệng là khinh thường ta, nói ta là kẻ phế vật, nói ta là kẻ gian lận? Ta không biết Thượng Công gia đã bồi dưỡng ngươi như thế nào mà để ngươi có cái suy nghĩ ấu trĩ như thế này?”
Bất chợt, Minh Hoàng cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp.
“Mà thôi, ta có nói gì thì ngươi cũng đâu có hiểu? Ta bây giờ chỉ hỏi ngươi một câu?”
“Cảm giác bị một người mà ngươi cho là kẻ phế vật đánh bại có tư vị như thế nào?”
Nói xong, Minh Hoàng đi lướt qua người hắn ta với tâm thế của người chiến thắng và không quên lên tiếng khi nhục.
“Thì ra thiên kiêu của Thượng Công gia cũng chỉ có thế? Khiến người ta chê cười rồi?”
Bị Minh Hoàng khinh thường, Thượng Công Minh cảm thấy tức giận vô cùng. Hắn không giấu diếm được sự tức giận liền lớn tiếng quát.
“Minh Hoàng, ngươi dám sỉ nhục ta? Ta chắc chắc sẽ giết chết ngươi?”
Bộc phát toàn lực ra ngoài, Thượng Công minh giẫm mạnh chân xông thẳng về phía Minh Hoàng tung sát chiêu với ánh mắt tràn đầy sát ý.
Ngay khi hắn sắp sửa đánh trúng thì bỗng có một cổ lực lượng mạnh mẽ từ trên cao đè xuống khiến hắn không chịu đựng được liền khụy chân quỳ gục xuống.
Ngay khi hắn gồng mình muốn ngẩng đầu nhìn xem thì thanh âm lão giả tức giận từ trên cao truyền xuống.
“Ở ngoài lôi đài không cho phép ngươi ra tay?”
Nói xong lão giả vung mạnh tay khiến tên Thượng Công Minh bị đánh văng ra xa.
Khi lưng hắn chuẩn bị đụng trúng vách tường cứng ở đằng xa thì một bóng người thình lình xuất hiện sau lưng Thượng Công Minh rồi dùng một tay đỡ lấy cơ thể hắn.
Người này không phải ai khác chính là Thượng Công Hoàng!
Hắn ta đỡ lấy cơ thể Thượng Công Minh bị trọng thương và liếc mắt nhìn về phía lão giả rồi hạ thấp giọng nói, tuy không thể hiện ra chút biểu cảm nhưng ẩn sâu trong ánh mắt hắn lại không giấu được sự tức giận.
“Minh nhi vẫn còn quá nhỏ và chưa từng đối mặt với những chuyện như thế này? Hà cớ gì lại ra tay nặng như vậy?”
Đáp lại, lão giả lạnh lùng trả lời.
“Thượng Công gia chủ? Đây là cách mà ngươi day dỗ con cái sao?”