- --
Dẫn đầu đám người, ba người Thanh Dương, Phương Bằng và Hứa Tiểu Kiều tế ra vũ khí rồi xông lên, hướng về phía một đầu hung thú gần họ nhất rồi đồng thời đánh ra đại chiêu.
Thanh Dương thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi quát lớn một tiếng. “Súc vật, chết đi”.
Kiếm chiêu sắc bén mạnh mẽ đánh ra. Cùng với đó, Phương Bằng cực tốc lao tới, trường thương ở trong tay phát động, toàn thân vận động sức lực lên đến đỉnh điểm rồi nhảy lên cao. Chân nguyên nồng đậm đổ dồn vào trường thương rồi đánh mạnh xuống.
Đứng ở sau lưng, Hứa Tiểu Kiều tế ra một cái roi da quấn chặt cổ đầu hung thú đó rồi mạnh mẽ kéo về phía mình.
Rống!
Bị ba người hợp lực vây công, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm ba người rồi “Rống” giận một tiếng. Khí tức tam cấp hung thú mạnh mẽ bộc phát, ở trong miệng nó, một đạo chân nguyên hiện lên rồi bắn về phía Hứa Tiểu Kiều.
Nhìn công kích đánh tới, Hứa Tiểu Kiều nở một nụ cười nhẹ rồi lấy ra một thanh trường kiếm ngăn lại. Ánh mắt khinh thường nhìn nó, Hứa Tiểu Kiều giọng nói ma mị vang lên. “Hung thú khốn kiếp dám ám toán ta, ta kéo”.
Hứa Tiểu Kiều toàn thân vận lực, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ dâng trào rồi mạnh tay kéo về.
Cùng lúc đó, công kích của Thanh Dương và Phương Bằng đã đánh tới. Nó vùng vẫy muốn thoát ra nhưng bị roi da quấn quá chặt, thấy bản thân không thể thoát ra được, nó ngẩng đầu “Rống” lớn một tiếng, nó gồng mình bật dậy rồi đưa vuốt đánh về phía hai người.
Hứa Tiểu Kiều sắc mặt trầm xuống rồi quát lớn một tiếng. “Nhanh lên, ta không giữ lâu hơn được nữa đâu”.
“Chết đi”. Thanh Dương, Phương Bằng đồng thanh quát lớn một tiếng rồi mạnh mẽ đánh xuống.
Uỳnh!
Công kích mạnh mẽ đánh xuống, chỉ thấy đầu hung thú bị hai người đánh văng ra ngoài rồi nằm gục trên nền đất mất đi sinh sơ.
Mặc dù giết được nó nhưng cả hai người cũng chịu không ít thương tích. Ở trên người hiện lên từng dấu móng vuốt đánh trúng và bị sóng xung kích bắn trả. Lau vệt máu ở trên khóe miệng, cả hai quay người nhìn trận chiến ở đằng xa.
“Hai người không sao chứ?”. Hứa Tiểu Kiều nhìn sắc mặt trắng bạch của hai người nên lên tiếng hỏi thăm.
Phương Bằng nở một nụ cười nhẹ đáp lại. “Đa tạ, Hứa tiểu thư quan tâm, ta không sao?”.
“Tiểu ma đầu, sao hôm nay tốt tính như vậy?”. Trái lại, Thanh Dương sắc mặt trầm xuống nói. “Bình thường không phải chê người khác sao?”.
“Xì, được ta quan tâm mà còn chê?”. Hứa Tiểu Kiều bĩu môi nói. “Đúng là quỷ hẹp hòi”.
“Hahaha, được rồi”. Phương Bằng nhìn hai người rồi cười lớn một tiếng rồi nói. “Giải quyết đám còn lại thôi”.
“Hừ”. Thanh Dương hừ lạnh một tiếng rồi đáp lại. “Đi”.
Ở ngoài xa!
Trận chiến bùng nổ diễn ra, bảy mươi người kịch liệt đánh giết hai mươi đầu hung thú. Một trận chiến kinh khủng khiến khu vực xung quanh bị rung động mạnh. Trận chiến này kinh khủng tới mức mà không kém cạnh Thiên Địa cảnh chi chiến là bao.
Ba người khí thế hùng hổ lao đến, Thanh Dương một người một kiếm xông lên. Chỉ thấy hắn vận lực rồi chém ra một kiếm, một đạo kiếm khí sắc bén ánh lên chém thẳng về phía đám hung thú.
Rống!
Bị kiếm khí chém trúng, ba đầu hung thú kêu lên đau đớn, chúng quay đầu nhìn Thanh Dương rồi bắn ra từng đạo sóng xung kích.
Ánh mắt Thanh Dương lặng xuống một chút rồi nhảy lên cao, đồng thời thi triển ra đại kiếm chiêu đánh xuống. Cùng lúc đó, Phương Bằng cùng Hứa Tiểu Kiều đã đuổi tới, cả hai người đồng thời tế ra đại chiêu của mình.
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên, sóng xung kích của chúng bị ba người đánh tan, thậm chí còn bị đánh văng ra xa và bị trọng thương.
Không đợi chúng kịp đứng dậy, ba người một lần nữa đã đánh tới, ba đại công kích mạnh mẽ đánh tới. Nào là kiếm đâm, thương quét, roi thắt, kiếm chém,... Chưa đến hai phút, ba đầu tam cấp hung thú bị ba người miểu sát.
Những người khác nhìn thấy thực lực của ba người thì vui mừng vô cùng. Có sự giúp đỡ của ba, thế trận nhanh chóng xoay chuyển.
Hai canh giờ qua đi!
Dưới sự giúp sức và chỉ đạo của ba người, bọn họ cuối cùng đã giành được phần thắng.
Sau khi đuổi giết được đám hung thú, đám người lúc này mới có thể thở dài được một hơi nhưng trận chiến này khiến bọn họ tổn thất quá lớn. Hơn bảy mươi người tham chiến nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn ba mươi người mà thôi.
Mặc dù họ có thể qua được nhưng trên người chịu không ít thương tích, ba người Hứa Tiểu Kiều ngồi gục xuống đất, họ trải qua một trận chiến quá kinh khủng, chúng càng đánh, càng bị trọng thương thì công kích càng ngày càng mạnh. May mắn thay, chúng chỉ là hung thú không có linh trí, nếu không thì hậu quả bây giờ là cực kỳ nặng, thậm chí không có ai có thể sống sót.
Thanh Dương chống kiếm, trên gương mặt lộ ra vẻ tức giận quát. “Khốn kiếp, đệ tử Thanh gia tử thương gần hết”.
“Ta thề, rồi có một ngày ta sẽ huyết tẩy Nam Hoang”.
“Hahaha, ta không ngờ ngươi có chí lớn như vậy đâu?”. Ngồi ở bên cạnh, Phương Bằng phá lên cười lớn một tiếng rồi nói. “Muốn huyết tẩy Nam Hoàng thì ít nhất phải tu luyện đỉnh của tu luyện”.
“Chuyện này nói thì dễ còn làm thì cực kỳ khó”.
“Khó thì sao?”. Đáp lại, Thanh Dương giọng điệu tự tin nói. “Rồi có một ngày ta sẽ làm được”.
“Thanh Dương công tử có chí như vậy thì ta rửa mắt nhìn ngươi huyết tẩy Nam Hoang a”. Hứa Tiểu Kiều khóe miệng nhếch lên rồi nói.
“Hừ, ngươi rửa mắt mà đợi đi”. Thanh Dương ánh mắt tức giận nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi nói.
Thấy hai người như vậy, Phương Bằng lên tiếng khuyên ngăn. “Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ hồi phục một chút”.
Ở bên trong hang động!
Lạc Tuyết Dung hai hàng lông mày nhíu chặt lại, gương mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng nói. “Trận chiến kết thúc rồi, những người kia rất nhanh sẽ vào đây”.
“Mộc Cô Nhai, ta và ngươi có thể ngăn được bọn họ không?”.
Đáp lại, Mộc Cô Nhai quay người nhìn Đế Nguyên Quân rồi gật đầu một cái xem như câu trả lời.
Cả hai chống đỡ không được thì như thế nào?!
Có chủ nhân ở sau lưng thì có gì phải sợ?!
Lạc Tuyết Dung ánh mắt có chút ngập ngừng lo lắng, nàng ngoảnh đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi thở dài một hơi. “Không biết ngươi bế quan mất bao lâu nhưng ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian”.
Ở bên trong giới chi!
Đế Nguyên Quân đang ngồi xếp bằng thì đột nhiên tỉnh dậy, hai mắt từ từ mở ra rồi nhìn về phía Thánh Hoàng thần niệm rồi lên tiếng. “Ngũ Hành Bá Thể Quyết quả nhiên tinh diệu”.
Nghe Đế Nguyên Quân nói vậy, Thánh Hoàng thần niệm nở một nụ cười nhẹ rồi đáp lại. “Công pháp này đã vượt qua Thánh cấp nên tinh diệu là chuyện đương nhiên”.
“Nhưng nó không phải là tốt nhất”.
“Luyện thể tuy mạnh nhưng không đủ, con đường ta và ngươi đi không phải một cuốn công pháp này có thể bù đắp được”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu một cái rồi nói. “Chuyện này ta và ngươi đều hiểu rất rõ”.
“Đúng là con đường ta đi rất khó, công pháp này cũng không thể đưa ta lên đến đỉnh phong của tu luyện được”.
“Vốn dĩ, công pháp này sinh ra không phải vì ta?”.
Thấy Đế Nguyên Quân gương mặt không chút biểu cảm, Thánh Hoàng thần niệm ánh mắt cao hứng nhìn hắn rồi nói. “Ngươi bây giờ đã có định số?”.
“Đúng là vậy”. Đế Nguyên Quân đứng dậy, từng bước tiến lại gần rồi nói. “Khúc mắc trong lòng từ lâu đã không còn nữa”.
“Đạo của ta không vì trời, không vì đất, không vì chúng sinh. Tất cả chỉ vì đại, vì trường sinh và vì bản thân ta mà thôi”.
“Như vậy là rất tốt”. Thánh Hoàng thần niệm ánh mắt mong chờ nói. “Ta chờ đến ngày ta ngươi dung hợp lại, thật mong chờ đến ngày đó”.
Lời nói vừa dứt, Thánh Hoàng thần niệm ánh mắt nhìn lên cao như đang muốn nói.
Thế gian vì ta Đế Nguyên Quân, vì ta sinh ra một con đường!
Không đến mười vạn năm, Thiên Đạo Đài, Thiên Đạo Tử sẽ trở thành hòn đá nhỏ lót đường cho ta đi thôi!
Ở bên ngoài hang động!
Hai canh giờ sau!
Đám người ở bên ngoài đã hồi phục được một phần lớn, mặc dù chưa trở về trạng thái đỉnh phong nhưng thực lực họ hiện tại có thể tự do hành động ở khu vực này. Nhận thấy sắc trời đang tối dần, Phương Bằng ánh mắt quan sát xung quanh rồi lên tiếng. “Buổi tối ở nơi đây sẽ rất nguy hiểm”.
“Ta nhanh chân đi vào trong hang động, sớm tìm được linh dược rồi rời đi, bằng không nguy hiểm sẽ đến bất cứ lúc nào”.
“Ta cũng có ý như vậy”. Thanh Dương đứng dậy rồi gật đầu nói. “Đi thôi”.
Tiến vào trong hang động, đám người đi sát vào nhau rồi từ từ tiến vào.
Đi được một lúc, lúc này họ đã nhìn thấy những ánh sáng hiu hắt của tinh thạch phát ra ở phía trước cửa của một khu vực rộng lớn khác. Ngay khi họ đi đến trước lối vào thì đột nhiên.
Hứa Tiểu Kiều dùng công pháp quan sát để thám thính, quan sát xung quanh một lúc nhưng không phát hiện gì cho đến khi hướng ánh mắt nhìn ra xa nhìn ra xa thì đột nhiên con ngươi cô đột nhiên co rút lại, toàn thân đột nhiên run lên một cái. ‘Tại sao lại là hắn?’.
‘Xui xẻo a’.
Những người xung quanh nhìn Hứa Tiểu Kiều có chút kỳ lạ thì lên tiếng hỏi. “Hứa tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”.
Hứa Tiểu Kiều nhìn qua hai người rồi nhìn Đế Nguyên Quân, trong đầu hiện lên một suy nghĩ rồi cười nhẹ quyết định.
“A…. Cái bụng của ta đau quá”. Hứa Tiểu Kiều hai tay ôm bụng rồi ngồi xuống đất kêu lên. “Thanh Dương, Phương Bằng công tử, gốc linh dược này ta không cần nữa”.
“Hai người tự nhiên đi”.
“A… đau quá”.
“Ngươi có chỗ nào không ổn sao?”. Phương Bằng đặt tay lên vai cô rồi nhẹ nhàng nói.
Thanh Dương đứng ở bên cạnh nhìn Hứa Tiểu Kiều một cái rồi đưa tay kéo Phương Bằng vào bên trong rồi nói. “Không biết ngươi đang định làm gì nhưng gốc linh dược này không lấy thì ta lấy”.
“Mặc tiểu ma đầu đó đi”.
“Như thế có khi còn tốt hơn”.
“Đi thôi”.
Hứa Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn đám người tiến vào bên trong thì cười lạnh một tiếng.
“Sư tỷ, ngươi mặc bọn họ đi như vậy sao?”.
“Đó là Địa cấp linh dược a”.
Đột nhiên, có một tên đệ tử tiến lại gần rồi lên tiếng. Nhưng ngay lập tức liền bị Hứa Tiểu Kiều ngăn lại. “Bé bé cái miệng thôi”.
“Nếu muốn sống thì các ngươi ngoan ngoãn đứng ở đây”.
“Có chuyện gì vậy sư tỷ?”. Có một tên đệ tử khác cảm thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi.
Hứa Tiểu Kiều có chút tức giận nói. “Nhiều chuyện, muốn sống thì nghe theo lời ta”.