Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn thận!

“Lăn?”

Hai đầu hung thú sắp sửa chộp tới, Đế Nguyên Quân lạnh lùng quay người quát lớn một tiếng. Chỉ thấy hắn vung mạnh tay một cái thì thanh trường thương cắm sâu trên nền đất bay lên và lanh nhanh về phía hai đầu hung thú.

Tử Huyền phát ra thanh âm “Tên minh” vang trời cùng một lượng thương khí vô cùng khủng khiếp lao tới. Chỉ trong nháy mắt, thanh trường thương giống như hóa thành một vệt quang mang bay lướt đi với một tốc độ mà ngay cả tứ cấp hung thú cũng không thể theo kịp.

Hình vòng cung hiện lên, Tử Huyền hóa hắc mang trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể hai đầu hung thú khiến chúng gục xuống và hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Thu lại thanh trường thương, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi, nói.

“Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao?”

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

“Đây là thực lực của ngươi sau khi đột phá Thiên Địa cảnh? Đúng là không thể tưởng tượng được nỗi, ngươi vậy mà dùng hai chiêu liền giết chết ba đầu tứ cấp đỉnh phong hung thú?”

“Thực lực của ta hiện tại vẫn chưa đủ, ta cần phải mạnh hơn thế này nữa?”

Nhìn dáng vẻ quyết tâm của Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân tiến lại gần, đáp.

“Có ý chí quyết tâm là rất tốt nhưng ngươi tốt nhất đừng nhìn vào ta mà cố gắng? Ngươi nên chọn con đường của bản thân thì thực lực của ngươi khi đó sẽ còn mạnh hơn như thế này nhiều”.

“Còn việc ta dễ dàng giết chết chúng là vì ngươi đã thu hút toàn bộ sự chú ý và khiến chúng bị trọng thương nặng”.

“Ngươi cũng đừng đề cao thực lực của ta lên nhiều quá, thực lực của ta hiện tại yếu hơn ngươi nhưng bù lại thì khả năng sử dụng vũ khí và công pháp của ta cao hơn ngươi nhiều lần nên ngươi mới có cảm giác đó?”

“Chỉ cần ngươi tu luyện bộ kiếm pháp lên đến đại thành thì đừng nói ba đầu tứ cấp hung thú mà ngay cả ngũ cấp hung thú đứng trước mặt ngươi cũng không chịu được một kiếm?”

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ kinh ngạc thốt ra.

“Kiếm pháp này mạnh đến như vậy sao? Ngươi không gạt ta đúng không?”

“Ta việc gì phải gạt ngươi?”

Nhớ lại khung cảnh bản thân luyện bộ kiếm pháp này khi xưa thì trong ánh mắt Đế Nguyên Quân dần hiện lên một nỗi buồn man mác, hắn trầm tư một lúc rồi thở dài một hơi, đáp.

“Kiếm pháp này ta đã từng luyện qua nên ta hiểu rất rõ uy lực của nó? Với khả năng của ngươi hiện tại thì vẫn chưa nhập tiểu cảnh mà đã có thể khiến ba đầu tứ cấp hung thú trọng thương và suýt chút nữa đã có thể giết chết chúng?”

“Ta nghĩ ngươi vừa rồi cũng cảm nhận được phần nào uy lực thực sự của kiếm chiêu? Nói không ngoa chứ ngươi muốn tìm kiếm một bộ kiếm pháp đồng giai mạnh hơn bộ này thì khó giống như lên trời”.

“Rồi sau này ngươi sẽ hiểu rõ những gì ta nói mà thôi?”

Nhìn sắc mặt Đế Nguyên Quân hơi khang khác, Lâm Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn.

“Nếu như kiếm pháp này mạnh và ngươi đã luyện qua nhưng ta từ trước đến giờ chưa thấy ngươi sử dụng qua bao giờ? Có nguyên nhân gì sao?”

Đế Nguyên Quân sững người, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ không vui, hắn hiện tại không muốn nhớ lại chuyện trước đây. Nhưng, hắn cũng không thể để tảng đá nặng ở trong lòng mãi nên lên tiếng đáp lời.

“Cũng không có gì? Chỉ là ta không muốn sử dụng nó mà thôi? Nói đúng hơn là khi ta sử dụng nó thì ta sẽ nhớ lại những chuyện không vui?”

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì càng cảm thấy tò mò, hỏi tiếp.

“Nếu như có một ngày ta và ngươi đều gặp nguy hiểm và ngươi buộc phải sử dụng bộ kiếm pháp này thì ngươi sẽ làm như thế nào?”

“...”.

Nhìn Lâm Tuyết Nhi với ánh mắt lành lạnh, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không mấy thoải mái thở dài một hơi, đáp.

“Ngươi đừng hỏi một câu ấu trí như vậy có được không?”

“Thật lòng mà nói thì ta sẽ không mong đến ngày đó, sở dĩ ta nói như vậy là vì ta sẽ không bao giờ sử dụng bộ kiếm pháp này và mặc của ta ngươi lâm vào nguy hiểm? Không chỉ bộ kiếm pháp đó mà ngay cả những bộ công pháp khác thuộc nơi đó ta cũng sẽ không bao giờ sử dụng? Đó chính là chấp niệm của ta?”

“Nói ra thì có vẻ ích kỷ nhưng từ khi ngươi nhận được bộ kiếm pháp này thì ta đã muốn ngăn cản ngươi tu luyện nhưng ta không có cái quyền đó? Đó là món quà mà lão già đó tặng ngươi nên có tu luyện hay không là quyền của ngươi chứ không phải ta?”

“Mà thôi, ta hình như nói chuyện này hơi sâu rồi thì phải? Ngươi cứ xem như không nghe thấy gì đi?”

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi về phía Kim Tự Tháp và bỏ mặc Lâm Tuyết Nhi đứng ngây ngỗng ở đó một hồi lâu.

Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi nhớ lại biểu cảm và ánh mắt của hắn thì trong lòng cô hiểu rất rõ một chuyện là những lời nói của hắn không phải đang đùa giỡn. Và hơn hết, thâm tâm cô lúc này mách bảo ánh mắt đó của hắn giống như đang nhìn người khác mà đó chính là ánh mắt khi hắn đang nhìn tử địch.

Thở dài một hơi, Lâm Tuyết Nhi nhanh chân đuổi theo hắn và trong lòng thầm nói.

“Rốt cuộc thân thế thực sự của hắn là gì? Ta cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hắn trước đây?”

Tọa lạc tại nơi trung tâm Hoang Đảo. Kim tự tháp, một trong bốn đại tồn tại bí ẩn ẩn chứa nhiều cơ duyên to lớn và bên cạnh đó còn tồn tại những mối nguy đáng sợ của cả bí cảnh. Được bao bọc xung quanh với vô vàn bởi hung thú và chỉ có bốn lối đi vào ở mỗi bên trông rất giống với lối đi của một pháo đài khổng lồ.

Không chỉ có diện tích bên ngoài rộng lớn và trông đồ sộ. Ở bên trong, kim tự tháp có tổng cộng hai mươi tầng và mỗi một tầng đều ẩn chứa rất nhiều cơ duyên cũng như những mối nguy hiểm thường trực ở khắp mọi nơi.

Không chỉ có như thế, tại nơi sâu nhất trong kim tự tháp còn có một lối đi bí mật dẫn xuống lòng đất nhưng kể từ trước cho đến giờ vẫn chưa có một ai đi xuống đó và không hề hay biết ở dưới đó tồn tại cơ duyên to lớn hoặc ẩn chứa một mối nguy hiểm đến cùng cực.

Tương truyền ở trong quá khứ, năm phiến thiên địa này chính là một phương thế giới thời kỳ viễn cổ nhưng vì một trận chiến ở thời điểm xa xưa làm viết thiên địa này nứt ra và bị dư âm của trận chiến kéo vào trong hư không và biến mất kể từ đó.

Trải qua mấy chục vạn năm, năm phiến thiên địa này dần hợp lại với nhau rồi tạo thành bí cảnh giống như hiện tại và hơn hết, nơi này còn ẩn chứa một bí mật mà ngay cả Thiên Đạo cũng không muốn để cho người khác biết được.

Đặt chân bước lên bậc thang dài cả hàng ngàn bậc, cả hai người đều có cảm giác mỗi một lần bước lên một bậc thì cảm giác cơ thể ngày một trở nên nặng nề. Tuy cảm giác này rất nhẹ nhưng càng tiến lên cao thì thứ lực lượng vô hình đè nén ngày càng mạnh nên khiến tốc độ của cả hai giảm xuống một cách thấy rõ.

Dừng lại trước dãy bậc thang cuối cùng, cả hai người lấy ra từng viên đan dược hồi phục nuốt xuống. Trải qua chín trăm bậc thang, sức lực của cả hai người lúc này đã giảm xuống rất nhiều và chân nguyên ở trong cơ thể không còn lại là bao.

Với tình trạng của cả hai người hiện tại thì chỉ cần bước lên một bậc thang nữa thôi thì sẽ bị chính lực lượng vô hình này đánh bay khỏi nơi này.

Tỉnh dưỡng thêm một lúc lâu, cả hai người đối diện với thử thách trước mắt thì thở ra một hơi nghe nặng nề. Và trên gương mặt họ, từng hạt mồ hôi mệt mỏi lăn xuống và cùng với đó là từng hơi thở trông gấp gáp vô cùng.

Ngay khi vừa đặt chân lên bậc thang tiếp theo, cả hai người đột nhiên run lên một cái rồi từ từ hạ thấp trọng tâm xuống và tiếp tục tiến lên trông chật vật vô cùng.

Không chỉ có cảm giác đang cõng trên lưng một tòa sơn nhạc mà cả hai người còn có cảm giác nơi này giống như đang cố gắng bài xích và đẩy bay. Nhưng cả hai người vẫn cố cắn răng chịu đựng và tiếp tục tiến lên với từng bước trông nặng nề vô cùng.

Ngay khi vừa vượt qua, cả hai người gần như không có một chút sức lực nào nữa liền thả người nằm xuống bậc thềm ở bên ngoài và thở dốc từng hơi.

Nghỉ ngơi thêm một lúc, cả hai người gồng mình đứng dậy. Ánh mắt của cả hai nhìn xuống bậc thang phía bên dưới thì đột nhiên bật cười thành tiếng.

Cả hai cũng không thể ngờ được là với thực lực của cả hai hiện tại đủ để đối phó với cả tứ cấp đỉnh phong hung thú nhưng lại bị những hàng bậc thang này làm cho chật vật và thậm chí có thời điểm cả hai gần như không thể trụ lâu thêm được nữa.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.

“Ta cuối cùng cũng hiểu, vì sao đám hung thú lại không thể tiến vào nơi này được?”

“Đúng là thế thật?”

Lâm Tuyết Nhi cười khổ nói.

“Nếu như ta không có đan dược phục trợ thì cũng chẳng thể đặt chân đến nơi này được?”

“Ta thật sự rất tò mò, không biết ở trong kim tự tháp này tồn tại những loại cơ duyên nào mà có thử thách lớn đến như vậy?”

Liếc mắt nhìn lối vào, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Nếu như muốn biết thì tiến vào thôi?”

- --

Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.

Donate ủng hộ tác ra chương nhiều và đều hơn.

BIDV: 56010001216981

Chủ thẻ: Trần Minh Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK