Ngay sau khi giết chết đám người Lạc Gia Môn, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn về phía phương hướng tên kia vừa chỉ đến thì thân ảnh hắn đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất trong đến tối.
Cùng lúc này, ở một nơi nào đó ở trong Nam Hoang Sơn Mạch. Một đám mười người khoác trên mình một bộ môn phục màu xám trắng và điểm trên đó là từng vệt máu loang lổ tôi lên dáng vẻ đáng sợ của đám người.
Ngồi vòng xung quanh đốm lửa, đám người vui vẻ chuyền tay nhau một vò rượu lớn và vừa lên tiếng. “Đám người Lạc Gia Môn đúng là yếu kém và thiếu quyết đoán? Chúng nghĩ gì mà cướp của trong thời điểm này mà không ra tay diệt tận gốc?”.
“Nếu cứ để đám người kia sống sót thì trước sau gì bọn chúng cũng nói đến việc ta ra tay giết người cùng nên? Nếu như không bị đám người nhu nhược đó ngăn lại thì ta đã dùng máu tươi của chúng tế đao rồi?”.
“Thời gian này cứ quanh quẩn bên việc săn giết hung thú nên cảm thấy nhàm chán quá rồi? Hay là sáng sớm ta quay lại giết chết những người ở trong thành? Ta cảm thấy ra tay vẫn chưa đã?”.
“Ta cũng nghĩ giống thế? Nếu như chuyện ta làm được truyền ra ngoài thì sẽ rất phiền phức? Ngoài việc giết hết đám người ở trong thành thì ta còn muốn giết chết đám giả nhân giả nghĩa Lạc Gia Môn?”.
“Bọn chúng nghĩ gì mà khi ra tay cướp đoạt tài nguyên trong thời điểm những thế lực ở trong thành yếu kém nhất và làm ra vẻ cao sang? Nghĩ lại hình ảnh của đám người đó khiến ta cảm thấy buồn nôn?”.
“Biết thế ta lúc trước đã ra tay giết chết chúng rồi? Đợi chúng chết đi thì ta cũng đỡ phải chi một vài phần tài nguyên cho bọn chúng? Nghĩ lại vẫn cảm thấy bực mà?”.
“Hay là ta lúc này tìm kiếm đám người Lạc Gia Môn? Giết chúng rồi đoạt lại những gì chúng lấy?”.
“Ý hay, đi thôi?”.
Đám người nhanh chóng đứng dậy và dùng ánh mắt tràn đầy sự dữ tợn nhìn về phía phương hướng của đám người Lạc Gia Môn thì bất giác nở một nụ cười lạnh. Bọn họ không một chút kiêng nể nào cả mà bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân và lao thẳng về phía trước mà không hề lo lắng bị đám hung thú để ý.
Cùng lúc này, Đế Nguyên Quân cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất để lao về phía đám người La Sát Môn nhưng khi vừa đi được một lúc thì hắn cảm nhận được mười cổ khí tức mạnh mẽ rời đi ở trước mặt thì đột nhiên cau mày.
Nhanh chóng gạt bỏ đi những suy nghĩ, Đế Nguyên Quân không hề quan tâm đến hành tung của đám người kia và tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất rời đi. Nhưng khi hắn đuổi đến nơi mà đám người La Sát Môn vừa dừng chân thì không thấy bóng dáng của bọn chúng ở đâu cả.
Nhìn thấy ngọn lửa vẫn đang cháy rực, Đế Nguyên Quân dường như nhớ đến chuyện gì đó liền quay người nhìn về phương hướng đám người ban nãy rời đi thì hạ thấp giọng, nói. “Mười tên ban nãy là người của La Sát Môn sao?”.
“Phương hướng chúng đi đến là nơi ta vừa rời đi? Có lẽ bọn chúng đang đi về phía đám người Lạc Gia Môn? Không được, phải nhanh chóng quay lại trước khi bọn chúng rời đi?”.
Lúc này, đám người La Sát Môn cũng đã tìm đến nơi mà đám người Lạc Gia Môn dừng chân thì sắc mặt chúng đột nhiên tối sầm lại. Nhìn những thi thể hung thú nằm ngổn ngang khắp nơi cùng một mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào trong mũi khiến sắc mặt của đám người trông có chút khó coi.
Đi qua nhưng thi thể hung thú và nhìn than củi vẫn chưa tắt hoàn toàn thì ngay lập tức lên tiếng. “Đúng là hả dạ mà? Đám người Lạc Gia Môn chắc là bị đám hung thú này tập kích và giết chết?Ta bây giờ chỉ cần tìm được thi thể chúng và lấy nhẫn trữ vật là được? Đúng là tiết kiệm được không ít công sức?”.
“Nhưng mà cũng kỳ lạ, đám hung thú này đều là tam cấp và thực lực của chúng khó lòng mà giết chết được hết đám người đó? Cao lắm thì chúng chỉ giết chết được hai ba người gì đó mà thôi?”.
“Ta cũng nghĩ thế? Thực lực của chúng nếu so sánh với ta thì không chênh lệch là bao nên chắc hẳn bọn chúng sau khi giết chết đám hung thú thì rời đi rồi? Ta chi ra đuổi theo chúng thôi?”.
Đúng lúc này, có một người dường như nhìn thấy thứ gì đó thì đột nhiên hét lớn một tiếng. “Các ngươi qua đây nhìn xem? Có bốn tên bị hung thú giết chết? Mặc dù không nhận dạng ra được nhưng nhìn y phục thì đây chắc chắn là đám người Lạc Gia Môn rồi?”.
Đi tiếp thêm một đoạn, đột nhiên có một người đưa tay lên ra hiệu đám người dừng lại rồi chỉ tay về phía trước thì hít vào một ngụm khí lạnh rồi thốt ra. “Các ngươi nhìn phía trước xem? Đó chẳng phải bốn tên còn lại hay sao?”.
Nhanh chóng tiến lại gần thi thể, đám người chạm nhẹ tay lên người bốn người thì cau mày thốt ra. “Cơ thể vẫn còn ấm? Chắc là mới bị giết chết cách đây không lâu?”.
“Nhìn thương tích trên người chúng thì chắc là bị người nào đó ra tay trong lúc họ rời khỏi sau khi giết chết đám hung thú? Nhìn thủ đoạn tàn độc của người này thì tên gây ra chuyện này ắt hẳn là người giống như ta?”.
“Đúng là thế thật, nhìn bốn người này bị chết chỉ trong một chiêu và với thương tích ở trên người thì ta nghĩ những người này đã bị thương nặng từ trước, thực lực thì chắc đã không còn lại bao nhiêu nên mới bị giết dễ dàng như vậy?”.
“Quan tâm làm gì? Ta nghĩ nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, mùi máu tươi ở đây sẽ thu hút hung thú đến sớm thôi. Nếu còn ở lại thì phiền phức lắm?”.
“Khốn kiếp thật, ta vậy mà chậm mất một bước, tất cả nhẫn trữ vật đều bị lấy đi hết cả. Chuyến này ta tay không trở về rồi?”.
“...”.
Ngay khi đám người vừa quay người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, ở trong tối bỗng có một thứ gì đó đang lao tới với một tốc độ cực kỳ nhanh và với một uy lực cực kỳ mạnh mẽ. Ngay khi đám người phát giác được có chuyện gì đó không đúng đang diễn ra và lớn tiếng kêu gọi. “Nhanh tránh qua một bên?”.
Mặc dù đã có người lên tiếng kêu gọi nhưng tốc độ của thứ đó lao đến với một tốc độ cực kỳ nhanh nên những người khác không kịp phản ứng lại. Ngay khi họ nghe thấy một thanh âm thứ gì đó bay vụt qua và một tiếng giống như da thịt bị thứ gì đó đâm xuyên qua, cùng với đó là từng dòng máu tươi phun ra dính lên cả gương mặt thì đám người lúc này mới nhận thức được có chuyện không ổn đang xả ra.
Khi quay người nhìn lại thì thấy có một người bị thanh trường thương đâm xuyên qua lồng ngực và ngã người ra sau thì đột nhiên rùng mình một cái. Bọn họ nhanh chóng lấy ra vũ khí của mình và dương mắt nhìn về phía phương hướng trường thương lao đến thì quát lớn một tiếng. “Là kẻ nào dám ra tay giết người đồng môn ta?”.
“Là kẻ nào? Khôn hồn thì nhanh chóng bước ra chịu chết?”.
“...”. Đáp lại những tiếng quát lớn đầy sự tức giận của đám người thì bầu không khí xung quanh nơi này càng ngày càng trở nên âm trầm và nặng nề vô cùng. Không hề có bất cứ một thanh âm nào đáp lời, đám người lúc này mới nhận thức được sự nguy hiểm vô cùng.
Ngay khi bọn họ cẩn trọng nhìn ngó xung quanh thì bỗng có một tiếng động lạ ở sau lưng đột nhiên vang lên thì đám người nhanh chóng quay qua nhìn thì trông thấy thanh trường thương lao thẳng về phía mình thì nhanh chóng tránh qua một bên.
Ngay sau khi hoàn hồn lại và lấy lại sự bình tĩnh, đám người nhìn về phía phương hướng thanh trường thương bay đi thì trông thấy một bóng người ở trong tối đang dần đi ra với một biểu cảm hững hờ và lạnh lẽo ở trên gương mặt. Cùng với đó là hai con ngươi màu đỏ máu ẩn chứa một lượng sát ý vô cùng khủng bố.
Nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt Đế Nguyên Quân thì đám người đột nhiên run lên một cái và sắc mặt họ dần trở nên ngưng trọng và sợ hãi vô cùng. Trên tay họ đã nhuốn không ít máu tươi và sát ý của bản thân cũng không đến mức quá yếu kém. Nhưng khi họ đối mặt với ánh mắt của người trẻ tuổi, lạ lẫm ở trước mắt thì không kiềm chế được mà run lên đầy sợ hãi.
Từ sâu thẳm trong thâm tâm, bọn họ cảm nhận được người ở trước mặt cũng không khác gì bản thân. Cũng là một người đã nhuốm rất nhiều máu tanh nhưng có một điều khác là bọn họ so với Đế Nguyên Quân chẳng khác gì một con đom đóm đòi so sánh với ánh sáng của nhận nguyệt.
Cảm thấy người đứng trước mặt quá nguy hiểm, đám người không một chút suy nghĩ liền quay người và bộc phát toàn bộ thực lực rồi bỏ chạy mỗi người một ngả.
Nhìn đám người bỏ chạy, Đế Nguyên Quân bất ánh mắt lộ nhìn chúng rồi bất giác nở một nụ cười kỳ dị trông cực kỳ đáng sợ, thốt ra. “Các ngươi chạy thoát được sao? Bị nguyên thần ta đánh dấu thì cho dù các ngươi có ở chân trời hay góc bể thì ta đều biets được?”.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh ở trên trời cao, Đế Nguyên Quân vung mạnh Tử Huyền để gạt bỏ những giọt máu còn dính lại rồi thở dài một hơi. “Nếu các ngươi đã dùng sát tâm làm con đường tu luyện thì ta sẽ dùng chính đạo của các ngươi để ra tay? Những con cừu bé nhỏ, để xem các ngươi có thể chạy được đến đâu?”.
- --