Sau khi trở lại xe, Tô Tinh Dã nói với Tiểu Thuần: "Tiểu Thuần, em đừng giận bọn họ, nguyên nhân cũng là do chị mà."
Lúc này sắc mặt của Tiểu Thuần cũng đã khá lên nhiều, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô. Thật ra vừa rồi là cô ấy cố tình đen mặt, cô ấy dám chắc lúc tổ chương trình cue đến Thẩm Vọng Tân chắc chắn trong lòng họ rất vui vẻ. Dù sao hai ngày trước, cô ấy vẫn thấy cô luôn nằm trong danh sách nghệ sĩ hot, thành thật mà nói thì có lẽ người đại diện của anh Thẩm cũng không có hoạt động tích cực như cô ấy.
Thực ra hôm nay cô không thực sự tức giận về chuyện này, nhưng cô muốn tỏ thái độ với ê-kíp để ê-kíp biết rằng sở dĩ các cô trả lời vì lúc đó đang phát sóng trực tiếp, cũng là vì phép tắc và tiết chế cảm xúc. Chuyện này vốn chính mấy người đã làm sai. Nghiêm khắc tính toán thì họ có thể quy trách nhiệm nhóm chương trình về việc vi phạm hợp đồng. Tô Tinh Dã không giỏi đen mặt với người khác nên đôi lúc cô vẫn đứng ra, nếu không thì sẽ khiến người khác nghĩ rằng họ dễ bị bắt nạt.
"Được rồi, em không có tức giận, mà là chị có vui không?"
Tô Tinh Dã nhìn cô ấy lộ ra nụ cười, "Có".
Tiểu Thuần thật sự bất lực với độ dễ thương của Tô Tinh Dã rồi, nếu lúc nào cô cũng quan tâm đến chuyện của mình như vậy thì tốt rồi.
Trên đường về, Tô Tinh Dã nhận được WeChat của Thẩm Ý Châu.
Lương Ý Chu: [Này, cô cũng tiêu chuẩn kép quá đó. [Chống nạnh]]
Tô Tinh Dã biết anh ta đang đề cập đến bảng xếp hạng độ hot của tháng này. Thẩm Vọng Tân đứng thứ nhất còn anh ta đứng thứ hai. Bảng phân tích sức nóng của cả hai rất sát sao. Nói thật, nếu hôm nay cô ấy không đề cập đến Thẩm Vọng Tân thì nói không chừng hôm nay anh ta đã có thể lật ngượcván bài rồi nhưng bây giờ sợ là anh ta không có cơ hội thắng nữa nên mới gửi cho cô WeChat này. Hai người đã làm việc cùng nhau lâu như vậy nên Tô Tinh Dã cũng coi như biết rõ anh ta và cũng biết là anh đang đùa bèn cười trả lời lại.
Tô Tinh Dã: [Rảnh sẽ mời anh ăn cơm.]
Tô Tinh Dã nghĩ không sai. Thật ra Lương Ý Chu chỉ đang đùa nên khi thấy cô trả lời muốn mời anh đi ăn tối thì bị sốc. Anh không ngờ rằng mình chỉ tùy tiện nói như vậy lại ăn chực được của cô một bữa ăn!
Lương Ý Chu: [OK, nếu cô dám lừa tôi, tôi lên Weibo phốt cô đó.]
Tô Tinh Dã: [Sẽ không đâu.]
Tiểu Thuần đưa Tô Tinh Dã vào thang máy rồi mới rời đi. Tô Tinh Dã bấm mã để vào cửa, ngay lúc cô vừa đóng cửa vươn tay ấn đèn thì đột nhiên cổ tay bị một đôi bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, sau đó bị ép vào tường, cô sợ tới mức suýt hét lên nhưng nhanh chóng ngửi thấy một luồng hơi thở quen thuộc, cô nhỏ giọng hô lên: "Thẩm, Thẩm Vọng Tân?"
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào bên cổ cô, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, "Ngoan, gọi lại tiếng nữa đi em."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tâm trạng của Tô Tinh Dã đột nhiên thả lỏng, cô mỉm cười ôm cổ anh, nhẹ chỉ trán anh, cố ý hỏi: "Gọi gì hả anh?"
Phần eo chợt bị bóp một cái không nhẹ cũng không nặng, cô vẫn không kìm được mà kêu lên một tiếng nhỏ, mà môi vừa mới mở ra, môi lưỡi nóng bỏng của người nọ liền xâm nhập vào, không khí trong miệng lập tức bị cướp hết, đầu lưỡi cọ xát vào khoang miệng khiến anh càng hăng hái tiến sâu hơn.
Tô Tinh Dã cảm thấy ngạt thở nhưng không nỡ tách ra, bởi vì hai người đã không gặp nhau quá lâu rồi, hơn bốn tháng rồi, ngay cả nói chuyện cũng là điều xa xỉ. Thật ra thì mới vừa rồi, cô còn có nhiều lời muốn hỏi anh, hỏi anh đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của mình chưa, hỏi khi nào anh quay về, hỏi anh tại sao lại đột nhiên về sớm như vậy nhưng bây giờ cái gì cô cũng không muốn hỏi, cô chỉ muốn đáp lại sự nhiệt tình của anh, sự vội vã của anh, như thể chỉ có như vậy mới có thể thổ lộ hết nỗi nhớ nhung của họ.Đột nhiên cơ thể trở nên nhẹ hơn, cô bị anh bế lên, cô vô thức vòng hai chân quanh vòng eo gầy của anh, họ đi từ hành lang đến ghế sô pha trong phòng khách dưới ánh trăng mờ ảo cho đến khi cô nằm xuống ghế sô pha mềm mại.
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, tim đập như đánh trống, cảm thấy toàn thân mình vô lực lẫn nóng ran thì không khỏi run rẩy, cảm giác quen thuộc chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ, thậm chí có lúc cô tưởng không dừng lại được, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại. Đôi môi của người đàn ông chợt rời khỏi cô, cất giọng khàn khàn: "Anh đã về rồi."
Hốc mắt của Tô Tinh Dã cay cay, cô ôm chặt cánh tay anh, hơi thở quen thuộc của anh vây lấy cô, một cảm giác an toàn khó tả.
Thẩm Vọng Tân cúi đầu hôn lên trán cô, vừa mới chuẩn bị đứng dậy nhưng chưa kịp thì đã bị một đôi tay nhỏ bé nắm chặt, cô căng thẳng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Anh bật cười, "Anh mới về, anh đi bật đèn trước, sau đó tắm rửa..."
Thẩm Vọng Tân chưa kịp nói xong thì đột nhiên Tô Tinh Dã nâng người lên và hôn anh. Lần này cô học cách anh làm và hôn anh một cách vội vàng.
Thẩm Vọng Tân sửng sốt hai giây, cổ họng khô khốc, "Anh còn chưa đi tắm."
Tô Tinh Dã nhắm mắt lại, mượn sự mờ tối để che giấu hai má ửng hồng, "Tắm sau đi anh."
Lưng của Thẩm Vọng Tân ngay lập tức cứng lại, thoáng cái đã hiểu ý cô.
Màn đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng tan ra, mênh mông vô tận, phòng khách vốn dĩ yên tĩnh giờ lại phát ra âm thanh kiều diễm, chiếc ghế sô pha vững chãi hơi động do hai người đang quấn lấy nhau trên đó. Nhiệt độ trong phòng bùng cháy dữ dội.
***
Tô Tinh Dã lúc này cũng giống như vớt lên khỏi mặt nước, Thẩm Vọng Tân kéo mái tóc hơi dính mồ hôi của cô ra rồi lấy chăn bọc cô lại. Cả người cô mềm nhũn dựa vào vòng tay anh, má áp vào vai anh, trong mũi cô đều là mùi thơm quen thuộc của anh, một cảm giác yên tâm khó tả. Giọng cô khànhơn hẳn nên lúc nói chuyện không thể không nói nhỏ lại: "Không phải anh nói 21 mới về sao?"
Thẩm Vọng Tân sờ gáy cô, "Đóng máy trước thời hạn."
“Sao anh không nói với em?” Tô Tinh Dã hỏi anh.
"Anh muốn làm em ngạc nhiên."
Tô Tinh Dã ôm chặt lấy anh, hai người cứ thế mà đắp chăn và quấn lấy nhau trong phòng khách ấm áp.
Thẩm Vọng Tân hôn lên sống mũi cô, "Anh đưa em đi tắm nhé?"
Tô Tinh Dã "Vâng" một tiếng, cô không từ chối vì cô mệt đến chẳng còn sức lực gì cả, cũng chẳng muốn cử động chút nào.
Vì vậy Thẩm Vọng Tân đã quấn cô trong một chiếc chăn rồi bế cô lên sải bước vào phòng tắm.
Tô Tinh Dã dựa vào thành bồn tắm, có lẽ cô thật sự rất mệt rồi. Lúc này cô đang nhắm mắt lại, hai gò má thanh tú đỏ bừng vì nước nóng, cô mơ màng thiếp đi, mái tóc đen dài được người đàn ông nắm trong lòng bàn tay cùng mùi dầu gội đầu thơm dịu thoang thoảng khắp phòng.
...
Tô Tinh Dã ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy cô thường trở mình một vòng, cảm giác đau nhức khó tả quét qua khắp người. Cô bị cơn đau nhức làm thức giấc, khi mở mắt ra, ký ức về đêm qua lại ùa về. Thẩm Vọng Tân đã trở lại? Anh ấy thực sự đã trở lại rồi!
Đang suy nghĩ thì cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, vốn dĩ vừa rồi trở mình đã khiến cô tỉnh vì đau, bây giờ xoay người ngồi dậy thế này cô lại đau hơn nên không khỏi hô lên thành tiếng. Cô cố nhịn sự khó chịu mà vén chăn bước chân trần xuống giường, chạy ra phía cửa, vừa chạy vừa gọi: "Thẩm Vọng Tân?"
Thẩm Vọng Tân đang nấu súp dưới lầu nghe thấy tiếng cô liền đi ra, vừa bước ra đã thấy Tô Tinh Dã chân trần đứng ở đầu cầu thang, anh lập tức bước tới, “Sao em không đi giày? "
Tô Tinh Dã tất nhiên không kịp đi giày, cô chạy chân trần như vậy về phía anh, cả người lao vào vòng tay anh và ôm chặt lấy anh.
Thẩm Vọng Tân có thể cảm nhận được cô đã dùng nhiều sức đến mức nào, anh giơ tay ra xoa nhẹ đầu cô rồi nói: "Sao vậy?"Hai tay Tô Tinh Dã ôm chặt sau lưng anh, "Em còn tưởng rằng mình đang mơ."
"Tại sao?"
"Bởi vì em đã mơ thấy anh trở lại rất nhiều lần..."
Nghe thấy lời nói của cô, Thẩm Vọng Tân cảm thấy đau lòng, "Ngốc, đây không phải là mơ, anh thật sự đã trở về rồi."
Thẩm Vọng Tân ôm cô đến ghế sô pha, sau khi Tô Tinh Dã ngồi vào ghế sô pha, hai má cô lập tức đỏ lên, không kìm được mà siết chặt đệm sô pha.
Sau khi Thẩm Vọng Tân mang dép vào cho cô, anh chú ý thấy gò má ửng hồng cùng với ánh mắt né tránh của cô thì không nhịn được cười, “Đệm sofa đã được thay rồi, cái đệm hôm qua cũng đã được giặt sạch sẽ, anh đang phơi bên ngoài đó. "
Tô Tinh Dã không khỏi nhìn về phía ban công, cô nhìn thấy đệm ghế sô pha treo bên ngoài và chăn hôm qua đã đắp thì hai má liền nóng rang. Vì vậy cô giơ tay đẩy anh ra, đứng dậy chạy lên lầu, "Em, em đi rửa mặt. "
Thẩm Vọng Tân nhìn bóng lưng nhanh nhẹn chạy trốn như một chú thỏ nhỏ của cô thì không khỏi cười lên.
Tô Tinh Dã rửa mặt xong sau đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô kêu "A--" một tiếng rồi chạy xuống lầu, "Thôi tiêu rồi tiêu rồi!! "
Thẩm Vọng Tân bị cô làm cho sửng sốt, "Cái gì tiêu rồi?"
"Em, em hôm nay còn phải chụp cho một trang bìa, em sắp muộn rồi... Tiểu Thuần phải nhắc em chứ ta..."
Thẩm Vọng Tân nhìn cô luống cuống tay chân thì nói: "Sẽ không đến muộn đâu."
"Dạ?"
"Buổi chụp ảnh bìa Tiểu Thuần đã giúp em lùi lại rồi, ngày mai mới chụp."
Tô Tinh Dã ngây người hai giây, "Lùi lại ư? Ngày mai hả anh?"
Thẩm Vọng Tân "Ừ" một tiếng. Lúc sáng Tiểu Thuần đã gọi điện, nhưng lúc đó cô vẫn chưa tỉnh dậy nên anh đã quyết định lùi thời gian chụp giúp cô.Tô Tinh Dã thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lao về phía Thẩm Vọng Tân, "Cũng may là anh lùi lại giúp em, hù chết em rồi."
“Em không trách anh tự ý đổi giờ hẹn của em hả?” Thẩm Vọng Tân hỏi cô.
Tô Tinh Dã "Vâng" một tiếng, cô ôm eo anh, ngửa đầu nhìn anh, "Em không trách anh, mọi chuyện của em anh đều có thể quyết định."
Thẩm Vọng Tân bị lời nói của cô làm cho sửng sốt hai giây, sau đó anh mỉm cười cúi đầu hôn cô.
...