Lúc Tiểu Thuần đến đón Tô Tinh Dãy vào buổi sáng, cô đang ăn sáng với Tô Châu, uống xong ngụm sữa cuối cùng mới nói, "Ba, con đi đây."
Tô Châu thấy dáng vẻ vội vàng của cô, đau lòng nói: "Sao gần Tết mà còn bận rộn như vậy?"
"Không có cách nào khác, đã ký hợp đồng rồi."
"Nếu mệt quá thì để cho chị Vân con đẩy đi, cũng không phải là không kham nổi."
Tô Tinh Dã cười trả lời: "Không muốn, con thích vậy."
"Vậy thôi, con đi đây, tối gặp lại, tạm biệt ba."
Tô Châu mỉm cười phất tay một cái với cô, sau đó dặn dò Tiểu Thuần: "Nhớ chăm sóc nó."
Tiểu Thuần luôn kính nể Tô Châu, cô lập tức gật đầu, "Chủ tịch Tô yên tâm, cháu nhất định sẽ làm được."
"Được, đi đi đi đi."
Tô Châu đứng ở cửa nhìn xe bảo mẫu lái ra khỏi cổng, cười lắc đầu, trong mắt tràn đầy vui vẻ yên tâm và tự hào.
Tô Tinh Dã gọi cho Thẩm Vọng Tân khi anh đang ở trong xe, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh hỏi: "Em ra ngoài chưa?"
"Vâng, đã ra tới cổng rồi."
"Vậy anh tới đâu rồi?"
"Tới đường Thành Hồ, còn em?"
"Em mới ra tới tiểu khu."
"Không sao, sẽ tới kịp mà."
Lúc trước, Dương Vân và Đặng Khôn đã nhận cho họ vài hợp đồng đại ngôn và cái mà hôm nay quay chính là quảng cáo túi xách mùa xuân và dự kiến sẽ chính thức ra mắt trước Tết vài ngày.
Cả hai gần như một trước một sau bước vào studio, sau khi chào hỏi người phụ trách hiện trường, chuyên viên trang điểm bắt đầu tạo hình cho chọ. Vì là lễ hội mùa xuân nên trang phục của cả hai lấy màu đỏ làm màu chủ đạo. Tết đang cận kề, cảnh quay lại mang phong cách lễ hội nên không khí ở nơi ghi hình rất thoải mái và sẽ kết thúc trước 12 giờ trưa.
Thẩm Vọng Tân tối nay có một sự kiện khác ở Hạ Môn, đáp chuyến bay lúc 30 chiều, còn lâu mới đến. Tô Tinh Dã lấy điện thoại ra, hứng thú bừng bừng tìm kiếm các nhà hàng ăn ngon quanh đây, phát hiện ra một số nhà hàng có nhiều review khen bèn cầm điện thoại đi đến bàn trang điểm của anh, "Em tìm được một nhà hàng có vẻ ổn, lát nữa chúng ta đi ăn đi?"
Thẩm Vọng Tân không lên tiếng, chỉ mỉm cười nắm cổ tay cô, dùng một chút lực, cả người cô liền ngồi lên đùi anh.
"Nhà hàng gì, cho anh xem nào."
Lúc này trong phòng nghỉ cũng chỉ có hai người bọn họ, Tô Tinh Dã liền thuận thế ngồi lên, một tay vòng qua cổ anh, tay còn lại đưa điện thoại tới cho anh. “Nhà hàng này, nhà hàng này, đi đi."
Thẩm Vọng Tân cúi đầu nhìn một cái, "Được, vậy thì nhà hàng này đi."
Tô Tinh Dã nháy mắt với anh, nói: "Ok."
Thẩm Vọng Tân nhìn theo, đôi mắt sâu thêm mấy phần, sau đó vươn tay ấn gáy cô hôn tới.
Đôi mắt Tô Tinh Dã mở to ngay lập tức, liếc nhìn ánh sáng ngoài cánh cửa phòng nghỉ ngơi hơi hé ra.
Thẩm Vọng Tân một tay ôm eo cô tay còn lại giữ gáy cô, nhìn cô vì khẩn trương mà không dám nhắm hai mắt, lông mi khẽ run lên, đôi môi dán chặt không ngừng di chuyển lên xuống, vẫn không nhanh không chậm mô tả hình dạng đôi môi quen thuộc của anh, mấy giây sau mới thăm dò đi vào, nhẹ nhàng tuần tra lãnh thổ của mình.
Tô Tinh Dã nói "Ưm..." một tiếng, khẽ thở gấp, khiến tim người ta đập nhanh không rõ lý do.
Ngoài cửa mơ hồ truyền tới tiếng bước chân, Tô Tinh Dã hơi căng thẳng nên vô tình cắn vào đầu lưỡi đang quấn lấy cô.
"Shh..." Thẩm Vọng Tân bị đau.
Đôi lông mày của Tô Tinh Dãy thoáng chốc nhíu lại, lại là bộ dạng áy náy vô tội.
Thẩm Vọng Tân thấy vậy thì khẽ cắn môi cô một cái rồi mới buông cô ra. Tô Tinh Dã vừa được giải thoát lập tức trượt khỏi đùi anh, vèo một cái trở lại chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống, cánh cửa hơi khép của phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra từ bên ngoài, là chuyên viên trang điểm của bọn họ.
“Có bật điều hòa không?” Chuyên viên trang điểm hỏi.
"Dạ?"
"Nhiệt độ khá cao."
Tô Tinh Dã lặng lẽ nhìn điều hòa đang bật, yên lặng.
***
Hôm nay Tô Tinh Dã cũng đã kết thúc lịch trình cuối cùng của mình, lúc kết thúc cũng đã gần chín giờ tối.
Tiểu Thuần mang áo khoác phủ thêm cho cô, nhân tiện lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô, nói: "Chủ tịch Tô có gọi điện thoại cho chị."
Tô Tinh Dã nhận lấy điện thoại gọi lại, đầu dây bên kia nhận rất nhanh.
“Làm xong việc chưa?” Giọng nói của Tô Châu truyền đến.
“Vừa mới xong.” Tô Tinh Dã hơi nhướng mày, mơ hồ nghe thấy tiếng xe ở đầu bên kia của ông, hỏi: “Ba đang ở bên ngoài hả?"
"Đang trên đường đến đón con."
"Hả? Ba tới đón con?" Tô Tinh Dã hơi kinh ngạc.
"Ừ, ba đã đặt nhà hàng con thích nhất kia."
Tô Tinh Dã khẽ cười một tiếng, "Tuyệt quá, vậy thì con sẽ chờ ba qua nhé."
“Khoảng mười phút nữa.” Tô Châu cười nói.
"Vâng ạ."
Tô Tinh Dã vừa tẩy trang và thay quần áo xong thì Tô Châu cũng đến. Sau khi bảo Tiểu Thuần về cô liền chạy đến chiếc xe quen thuộc kia, mở cửa xe ngồi vào gọi một tiếng “Ba”, tâm trạng rất tốt thắt dây an toàn lại.
Tô Châu thấy khóe miệng cô chưa từng hạ xuống thì cười nói: "Tâm trạng tốt như vậy sao?"
Tâm trạng Tô Tinh Dãy dĩ nhiên là tốt, cô hơi xoay người sang, cười nói: "Ba, hình như đây là lần đầu tiên ba đón con sau khi tan làm đó."
Tô Châu sững sờ hai giây, cười nói: "Vậy ngày mai ba tới đón con tan làm tiếp."
Tô Tinh Dã vốn không để tâm những lời này của ông, nhưng vào ngày hôm sau, cô xong việc đã thấy ông đến đón và những ngày sau đó đều là ông đến đón cô, lúc này cô mới nhận ra lần này ba cô thật sự nghiêm túc.
Thời gian trôi rất nhanh, trong nháy mắt đã là đêm giao thừa, lịch trình của cô cũng đã sắp xong, những việc còn lại Dương Vân đã sắp xếp vào năm sau. Hai ngày nay, cô toàn ngủ cho đến khi tự tỉnh, nếu Thẩm Vọng Tân ở Bắc Kinh, cô liền đi thăm ban, nếu không có ở Bắc Kinh thì ở nhà đọc sách, tập múa một lúc, trái lại cũng khá thoải mái.
Bởi vì năm nay Tô Châu ở nhà đón năm mới, nên biệt thự náo nhiệt khác thường, từ sớm đã bắt đầu trang trí, treo hàng loạt câu đối xuân.
Bác Trương hàng xóm tình cờ về đến, thấy nhà cô náo nhiệt như vậy thì cách sân nói: "Tinh Tinh, năm nay ba con về rồi sao?"
Tô Tinh Dã cười đáp: "Đúng vậy, bác Trương."
"Thế ba con đâu?"
Đang nói chuyện, có lẽ Tô Châu nghe thấy giọng nói nên từ trong nhà đi ra, đều là hàng xóm cũ nhiều năm, dĩ nhiên là quen biết nhau, "Đây này."
“Chịu về rồi à?” Hàng xóm cũ trêu.
"Coi anh nói kìa."
"Qua đánh ván cờ nhé?"
“Được thôi, đợi tí, tôi qua liền.” Vừa nói, Tô Châu liền bưng chén trà đi qua nhà bên cạnh.
Tô Tinh Dã mỉm cười, ánh nắng năm nay thật sự rất ấm áp, cả không khí cũng ngọt ngào.
Ba mươi tết, toàn bộ thành phố Bắc Kinh chìm trong hương vị của năm mới.
Trước khi ăn bữa tất niên, Tô Tinh Dã đang ngồi đong đưa chân trên ghế ngoài ban công gọi video với Thẩm Vọng Tân.
"Thầy Thẩm, năm mới vui vẻ nha."
"Cô Tiểu Tô cũng vậy, năm mới vui vẻ."
Mẹ Thẩm biết Thẩm Vọng Tân đang gọi video với Tô Tinh Dã bèn đi tới, chào cô: "Tinh Tinh, thấy dì không?"
Thẩm Vọng Tân cười, chuyển camera sang phía bà.
Tất nhiên, Tô Tinh Dã nhìn thấy mẹ Thẩm trong màn hình, cô lập tức mỉm cười vẫy tay, "Thấy rồi ạ, dì, năm mới vui vẻ."
"Tinh Tinh của dì cũng phải vui nha, thật tiếc là năm nay con không đến đây". Vốn dĩ năm nay bà còn định kêu cô qua đón Tết, nhưng ai biết ba con bé về, bà cũng biết ba con bé bận rộn nhiều việc, năm nay có thể về tết không dễ dàng gì.
Tô Tinh Dã cười nói: "Không sao đâu ạ, mấy ngày nữa con qua chúc Tết mọi người, đúng rồi ạ, ông ngoại thì sao ạ?"
Đang nói, video đầu bên kia truyền tới một tràng “Ho khan”, Tô Tinh Dã đã hiểu.
Mẹ Thẩm cười hướng camera sang phía ông cụ Thẩm, ông cụ Thẩm nhìn thấy Tô Tinh Dã trong điện thoại, khuôn mặt vốn dĩ còn hơi nghiêm túc trong nháy mắt lập tức dịu đi.
Họ nói chuyện một lúc lâu, cho đến khi truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ, là thím Trần, Tô Tinh Dã đáp lại một tiếng rồi lưu luyến không thôi cúp điện thoại với Thẩm Vọng Tân.
***
Thẩm Vọng Tân bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông điện thoại, trên màn hình không ngừng hiện lên tên Đặng Khôn. Mới sáng sớm anh Khôn đã gọi anh? Anh dùng ngón tay quệt nút trả lời, đặt điện thoại bên tai, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ, "Anh Khôn, kì nghỉ Tết của em còn chưa tới sao?"
Đặng Khôn nghe được lời này của anh, không khỏi đảo mắt một cái, ý là nói anh ấy chỉ biết giục anh làm việc thôi đúng không?
“Không nói với cậu về chuyện công việc, là lúc trước không phải cậu nhờ anh xem nhà giúp sao?"
Những lời này của Đặng Khôn nháy mắt khiến cơn buồn ngủ của Thẩm Vọng Tân tan đi không ít, anh ngồi dậy: "Tìm được rồi ạ?"
"Cậu có biết tòa cao ốc Joy City ở phía Bắc quận Chiêu Dương không? Không ít nghệ sĩ trong giới chúng ta đều ở đó, không kể đến môi trường của tiểu khu rất sạch sẽ, thoáng đãng mà điều quan trọng nhất là an ninh rất nghiêm ngặt, cho hộ gia đình ở thì vô cùng thích hợp. Nếu không phải chủ nhà liên hệ định bán vì muốn ra nước ngoài định cư thì thì thật sự không mua được. Tất cả các vật dụng trong nhà đều mới đến 90%, nếu cậu OK thì sau này hai đứa có thể sửa sang lại theo phong cách mình thích, nếu cậu rảnh thì hôm nay chúng ta có thể ta đi xem nhà trước. "
“Em rảnh, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?” Thẩm Vọng Tân hỏi anh.
"Chúng ta sẽ gặp trực tiếp ở cổng tiểu khu đi, được không?"
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vọng Tân vén chăn xuống giường rửa mặt, chuẩn bị rồi đi xuống lầu, mới xuống lầu thì đụng phải mẹ Thẩm đang bưng đồ ăn ra.
Mẹ Thẩm thấy anh đi xuống thì nói: "Dậy rồi hả, mới ngủ dậy mà đã vội... Hả, phải ra ngoài à? Không ăn cơm à?"
Thẩm Vọng Tân đang đứng ở huyền quan thay giày, vừa mang vừa đáp lại bà, "Vâng, không ăn, con có chuyện phải ra ngoài một chuyến..."
"Con cũng chưa ăn sáng, cơm trưa cũng không ăn sao?"
"Không sao đâu, lát nữa con với anh Đặng tùy tiện ăn một chút là được, được rồi, con đi đây." Vừa nói, anh đã mang xong giày, lấy chìa khóa xe trong tủ bên rồi đi thẳng ra cửa.
Thẩm Vọng Trinh ngáp một cái, vừa đi xuống lầu thì thấy bóng lưng vội vội vàng vàng của Thẩm Vọng Tân, hỏi: "Nó vội vội vàng vàng đi đâu vậy?"
Mẹ Thẩm lắc đầu, "Không biết nữa. Mà con cũng vậy, ngủ đến bây giờ, còn không mau tới ăn cơm đi."
Thẩm Vọng Trinh nói "Đạ" một tiếng.
...
Thẩm Vọng Tân không phải là người dông dài, anh đã xem kỹ căn nhà, bất kể về vị trí hay an ninh cũng vô cùng hài lòng, ngồi hướng Bắc quay mặt về hướng Nam, cách phòng bảo vệ cũng rất gần, như vậy thì nếu lúc anh không có ở nhà sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa, chủ nhà cũng là người dễ tính nên bọn họ mau chóng thương lượng, chờ chủ nhà bên này làm xong thủ tục thì có thể bắt đầu ký hợp đồng chuyển nhượng bất động sản.
Rất nhanh, kho bạc nhỏ của Thẩm Vọng Tân đã chảy ra không ít, mà trên tay cũng có thêm một tờ giấy chứng nhận bất động sản.
Đặng Khôn vươn tay vỗ vỗ vai anh, "Thằng nhóc này, đủ quyết đoán! Có trách nhiệm!"
Thẩm Vọng Tân cười nói với anh: "Haizz, anh Đặng, đến lúc em hết thời gian nghỉ Tết, anh phải sắp xếp công việc cho em đó, em phải làm việc chăm chỉ hơn để kiếm tiền."
Đặng Khôn liếc anh một cái, “Cậu cho là qua Tết Nguyên Đán cậu còn thời gian nghỉ ngơi sao?” Trừ một ít kịch bản ra thì những lịch trình khác hầu như đều được lên lịch vào năm sau, mang tiếng lưu lượng hàng đầu thật không dễ dàng chút nào!
“Anh Đặng, em cảm ơn anh rất nhiều, như vậy đi, để em mời anh ăn cơm, ăn gì cũng được.” Thẩm Vọng Tân cười nói.
“Hôm nay tính nợ trước đi, anh đã hứa với chị dâu em tối về ăn cơm rồi.” Đặng Khôn từ chối.
Thẩm Vọng Tân về nhà vừa kịp ăn tối.
Người nhà đều thấy anh mấy ngày này hay đi sớm về muộn, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được thời gian hỏi anh, "Con mấy ngày nay cứ đi sớm về muộn, đang bận gì vậy?"
Thẩm Vọng Tân vừa nhận được giấy chứng nhận bất động sản hôm nay, anh suy nghĩ một chút rồi nói thật, "Con mua một căn nhà."
“Em không có nhà à?” Thẩm Vọng Trinh nói.
Thẩm Vọng Tân, "Cái này khác."
“Sao lại khác…” nói đến một nửa thì im bặt, động tác nhặt rau của anh ấy cũng dừng lại.
Mà trên bàn cơm những người khác cũng ăn ý nhìn về phía anh.
Thẩm Vọng Tân đặt đũa xuống, chân thành nói: "Ông ngoại, cha mẹ, anh, con muốn kết hôn với Tinh Tinh, nên căn nhà con mới mua là nhà tân hôn."
"Kết hôn? Nhà tân hôn? Thật sao? Con thật sự đã cân nhắc kĩ chuyện kết hôn rồi sao?" Vẻ mặt của mẹ Thẩm không giấu được sự kích động, liên quan tới chuyện kết hôn bà không phải là không bận tâm, nhưng mà bà cũng biết, cả hai đều là người trong giới nên cũng biết chuyện kết hôn vào lúc này tạm thời không gấp được, nhưng không ngờ cuối cùng lại là chính con mình nói ra trước.
Thẩm Vọng Tân mím môi, "Con là nghiêm túc, nhưng con vẫn chưa kịp nói với Tinh Tinh về chuyện này, trước đây con nghĩ khi nào lấy được nhà trước rồi mới nói."
"Đây là một chuyện tốt nha, Tinh Tinh là một đứa bé ngoan, nếu vậy con phải đối xử tốt với người ta đó." Cha Thẩm cũng nói.
"Nói! Mau nói! Cầu hôn đi! Cầu hôn Tinh Tinh đi!" Mẹ Thẩm rất kích động, cơm cũng sắp ăn không vô nữa.
Thẩm Vọng Trinh cười, duỗi chân xuống dưới bàn ăn đạp anh một cái, nhướng mày nhìn anh.
Mà người vẫn chưa nói gì là ông cụ chợt ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Nếu cháu có dự định như vậy, vậy nhà chúng ta cũng nên chuẩn bị, dù sao chúng ta cũng là đàng trai, loại chuyện này không thể chờ đàng gái người ta mở miệng được. Năm nay ba Tinh Tinh ở nhà ăn Tết đúng không? Con hỏi Tinh Tinh một chút, xem ba con bé có thời gian không, nhà chúng ta muốn đến thăm. "
Thẩm Vọng Tân đương nhiên biết rõ đây là ý gì, sắc mặt anh nghiêm túc lại, "Cảm ơn ông ngoại."
...