Em ấy đến từ khi nào nhỉ? Nửa đêm mà chạy từ Bắc Kinh sang tận Côn Minh sao? Em ấy ngủ được bao lâu rồi? Nằm vậy có thấy đau cổ không?
Tô Tinh Dã ngủ không sâu lắm. Cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm liền tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng mở mắt đang định ngủ tiếp thì rơi vào ánh nhìn đong đầy tình cảm của Thẩm Vọng Tân.
Cô lập tức tỉnh ngủ, nghĩ đến Đường Viên còn đang ngủ ở cách vách liền nhỏ giọng hỏi thăm: “Anh tỉnh rồi à.”
Thẩm Vọng Tân vuốt mấy cọng tóc đang che mặt cô ra sau, gật đầu: “Ừ.”
Tô Tinh Dã đứng lên, chỉnh lại mũ len cho anh, rồi đặt tay lên trán anh để kiểm tra. Không thấy nóng, cô hạ tay xuống, lại áp trán mình vào, cũng không còn nóng. Lúc này cô mới yên tâm: “Anh hạ sốt rồi.”
Nói xong, cô đang định tách ra thì bị Thẩm Vọng Tân vòng tay, ôm lấy eo thon, giam cô vào lòng. Cô hoảng sợ, sợ làm anh đau nên giãy dụa đòi đứng lên.
Thẩm Vọng Tân dùng sức giữ cô lại: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
“Sẽ đè lên anh.”
“Không sao. Em thì được mấy ký chứ? Có thể làm anh vỡ vụn được à?”
Nghe vậy, Tô Tinh Dã liền im lặng, dựa đầu lên ngực anh, ngona ngoãn để anh ôm.
Thẩm Vọng Tân cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn: “Em cởi áo khoác lên đây ngủ đi”
“Giường nhỏ quá, ngủ không được đâu.”“Được mà. Anh ôm em.”
“Nhưng mà……”
“Em sợ anh lây bệnh cho em hả?”
Tô Tinh Dã ngạc nhiên nhìn anh: “Không có mà. Được rồi, để em lên.”
Thẩm Vọng Tân thấy cô vội vàng giải thích, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Thấy thế, Tô Tinh Dã liền biết mình rơi vào bẫy rồi!
Nhưng cô vẫn cởi áo khoác, xốc chăn lên chui vào. Vừa vào đã bị anh quấn lên như con bạch tuộc, hơi thở ấm áp bao trùm lấy cô. Cô vui vẻ chui vào ngực anh, nơi đây vẫn là ấm nhất.
“Sao trước đó không chịu đi bệnh viện?” Cô nhỏ giọng tính sổ.
“Cũng không nặng lắm mà.”
“Anh còn dám chống chế. Đã sốt đến vậy rồi còn không nặng?”
Thẩm Vọng Tân cười ôm chặt lấy cô, như muốn hòa tan vào với nhau.
Tô Tinh Dã bĩu môi: “Anh có biết em giận thế nào không?”
“Anh sai rồi. Sau này sẽ không thế nữa.”
“Lúc trước anh cũng nói vậy.”
Thẩm Vọng Tân lập tức nhớ đến trận cảm hồi quay《 Tiểu sử Lofu 》.
“Em nói cho anh biết, nếu anh còn như vậy, em sẽ ……”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô: “Em sẽ thế nào?”
Tô Tinh Dã ngập ngừng một chút: “Em sẽ…. Nếu em mà bị bệnh, em cũng không đi bệnh viện luôn.”
Thẩm Vọng Tân ngơ ngác, anh không ngờ cô sẽ nói như vậy. Dùng chính mình để uy hiếp anh. Nhưng không thể không thừa nhận, cô thành công rồi. Anh lập tức thỏa hiệp: “Đừng mà, anh sẽ sửa. Sẽ không vậy nữa. Bị ốm sẽ đi bệnh viện liền. Em đừng giận. Nha.”
Tô Tinh Dã cắn môi, “Anh hứa đi.”
“Ừm. Anh hứa.”Lúc này, Tô Tinh Dã mới yên tâm: “Sau này có để em lo lắng nữa không?”
“Sẽ không.”
“Ừm. Anh nhớ đó. Sáng nay mấy giờ quay phim?”
“7 giờ.”
Tô Tinh Dã nhìn đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi rồi: “Vậy chỉ còn một tiếng rưỡi thôi.”
Nghe đến đây, Đường Viên không thể nào giả chết được nữa. Cô nhỏ giọng lên tiếng: “Đạo diễn vừa nhắn tin bảo sang nay mưa to nên được nghỉ một ngày.”
Đường Viên đột nhiên lên tiếng khiến đôi uyên ương giật mình: “Xin lỗi, bọn em làm chị tỉnh giấc à?”
“Không có, là do mưa lớn quá.” Đường Viên giải thích: “Vẫn còn sớm, hai người ngủ tiếp đi.”
……
Sau một giấc ngủ ngon, Tô Tinh Dã tỉnh dậy trong vòng tay của Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân nhìn cái đầu nhỏ đang loay hoay trong lòng mình: “Em dậy rồi à?”
Tô Tinh Dã nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, lại hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
“Mới 8 giờ thôi.”
“Mới 8 giờ à? Em cứ tưởng mình ngủ rất lâu luôn á.”
Thẩm Vọng Tân khẽ cười, xoa xoa đầu cô.
Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua tấm rèm bị kéo ra một nửa, không thấy Đường Viên ở trên giường: “Tiểu Viên đâu?”
“Đi mua đồ ăn sáng rồi.”
Tô Tinh Dã “Ừm” một tiếng, ở trong lòng anh giãn người.
Hai người vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe tiếng gõ cửa, Tô Tinh Dã tưởng là Đường Viên không ngờ người tiến vào lại là y tá. Mà Tô Tinh Dã thì vừa rửa mặt xong, không hề kịp đeo khẩu trang hay kính râm.
Y tá ngơ ngác nhìn Tô Tinh Dã. Sau vài giây bị đơ liền phản ứng lại, nhẹ nhàng gật đầu, mặt không cảm xúc làm kiểm tra cho Thẩm Vọng Tân rồi rời khỏi phòng bệnh.Thẩm Vọng Tân nhìn thấu sự lo lắng của Tô Tinh Dã, nói: “Không sao đâu. Cô ấy sẽ không nói.”
Tô Tinh Dã nhìn anh.
“Bệnh viện bảo vệ bệnh nhân ở khu Vip khá tốt.” Thẩm Vọng Tân giải thích.
Khoảng mười phút sau, Đường Viên xách đồ ăn sáng về.
Trong bữa ăn, Thẩm Vọng Tân lột trứng cho cô, hỏi: “Khi nào em về?”
“Sáng mai.”
Chiều mai cô phải tham gia một sự kiện.
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Em đặt vé chưa?”
“Chưa.”
Đường Viên đang cháo, nghe vậy lập tức nói: “Không sao, lát chị đặt cho em.”
Đường Viên đặt vé 10 giờ cho Tô Tinh Dã. Về đến nơi cô có thể nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi chạy show.
Ăn xong, Đường Viên đi làm thủ tục xuất viện. Dọn dẹp xong, ba người quay về khách sạn, rồi ai về phòng nấy. Vì trời mưa và Thẩm Vọng Tân vừa mới hạ sốt nên cả buổi chiều họ chỉ ở trong phòng. Cô đeo tai nghe, ôm iPad của anh, xem phim. Anh thì ngồi bên đọc lời thoại. Dù không ai nói với ai câu nào nhưng khung cảnh vô cùng ấm áp.
Tô Tinh Dã rất thích cảm giác này. Thật yên bình biết bao. Vào một ngày mưa to mang theo gió lạnh lại được quấn chăn nằm trong căn phòng ấm áp còn có người yêu kề bên thì còn gì sung sướng hơn. Chỉ thế thôi cũng đủ làm cô thỏa mãn rồi.
Một tay Thẩm Vọng Tân ôm lấy Tô Tinh Dã, một tay cầm kịch bản, thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi anh thuộc lòng lời thoại mới nhận ra có gì kỳ kỳ. Bảo bối trong lòng sao im ắng thế? Chẳng thấy nhúc nhích gì. Anh cúi xuống, nhìn xem thì phát hiện ra màn hình ipad đã tắt từ lúc nào, cô bé của anh ngù mất rồi.
Thẩm Vọng Tân có chút buồn cười, anh đặt kịch bản lên bàn trà, nhẹ nhàng tháo tai nghe của cô, để ipad qua một bên rồi ôm lấy bé sâu róm về phòng ngủ.
Lưng vừa chạm giường, Tô Tinh Dã liền cuộn người lại, lộ ra má bánh bao phúng phính như trẻ em. Nhìn cô ngủ say làmanh cũng có chút buồn ngủ. Thế là anh tắt đèn, leo lên giường, chui vào chăn, ôm chặt lấy cô, chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Vọng Tân nhờ Đường Viên đưa Tô Tinh Dã đến sân bay. Theo lời ông chủ, Đường Viên tận mắt nhìn thấy bà chủ tương lai qua cửa anh ninh rồi mới về đoàn phim.
……
Dạo này Thẩm Vọng Tân phát hiện đạo diễn Tưởng có chút kỳ lạ. Là nam chính, hơn nữa lại thân với đạo diễn nên anh cũng hỏi thăm vài lần nhưng đạo diễn đều lảng tránh, không chịu trả lời, chỉ bào anh cứ chuyên tâm đóng phim.
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, trên đường về khách sạn, Đường Viên vừa đi vừa nói chuyện phiến với anh: “Anh Thẩm, anh có biết vì sao mấy bữa nay nhìn đạo diễn Tưởng cứ bồn chồn lo lắng không?”
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em biết à? Sao thế?”
Đường Viên nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai mới nhỏ giọng đáp: “Hồi nãy em tình cờ nghe được có nhà đầu tư đột nhiên rút vốn, mà còn rút rất nhiều nữa, khiến cho đạo diễn lo lắng không thôi.”
Thẩm Vọng Tân có chút kinh ngạc, đoàn phim của họ không có diễn viên nào đi cửa sau, thế nên không thể nào có việc vì tranh chấp với nhau mà đòi rút vốn. Anh cau mày: “Em chắc không?”
“Thật mà. Chính tai em nghe thấy á.” Đường Viên nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Em nghĩ đạo diễn không nói với anh là vì sợ anh lo lắng, làm ảnh hường đến diễn xuất.”
Thẩm Vọng Tân im lặng, hỏi sao mấy ngày nay cứ thấy đạo diễn cứ bồn chồn không yên. Bình thường cũng không phải là người thích hút thuốc mà dạo này cứ thấy điếu thuốc trên tay ông ấy hoài.
“Em có biết nhà đầu tư rút bao nhiêu không?” Anh hỏi.
Đường Viên ngẫm nghĩ, giơ lên một con số: “Chừng này nè.”
...