Tô Tinh Dã vừa nghe đã biết là cái gì, mắt sáng lên, nở một nụ cười tươi. Vừa bước nhanh vào nhà vừa nói: “Cảm ơn dì.”
Dì Phùng vẫn đắm chìm trong nụ cười của Tô Tinh Dã, đến lúc phản ứng lại thì cô nàng đã sớm bước nhanh vào phòng. Động tác tưới hoa của bà hơi dừng lại, lẩm bẩm nói: “Là đồ rất thích sao?”
Dương Vân vừa vào cổng thì nghe được, ngơ ngác hỏi: “Cái gì rất thích cơ?”
Dì Phùng cười trả lời: “Vừa rồi khi được báo là đồ đã đến, tiểu thư rất vui. Có vẻ là đã mong chờ rất lâu rồi.”
Dương Vân gật gật đầu: “Vậy à. Để tôi vào xem.”
“Vâng ạ.”
Dương Vân lên lầu, thấy cửa phòng của Tô Tinh Dã không đóng còn cô nàng thì đang ngồi trên ghế mở bưu phẩm ra xem.
Tô Tinh Dã nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn: “Chị Vân.”
Dương Vân đi vào, hỏi: “Mua gì mà trông vui vẻ vậy?”
Tô Tinh Dã đã mở được một nửa, Dương Vân nhìn thoáng qua liền biết là thứ gì: “Tai nghe của B&O?”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao chị biết?”
Dương Vân ngồi xuống bên cạnh, bất lực trả lời: “Nhãn hiệu lộ ra rồi kìa.”
Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn thoáng qua.
“Đổi một cặp tai nghe thôi mà làm em vui như vậy?” Dương Vân hỏi.
“Hả?” Tô Tinh Dã không hiểu lắm.
“Chị nghe dì Phùng nói, lúc biết được bưu kiện tới em vui vô cùng.”
“Có… có sao?”
Dương Vân cười: “Được rồi, em bóc hàng tiếp đi. Chị đi xem hôm nay đầu bếp nấu gì.”
“Vâng ạ.”
Dương Vân vừa đi, điện thoại của Tô Tinh Dã liền rung lên, là Du Thư Yên. Cô nhấn nghe, giọng Du Thư Yên vang lên: “Tinh Dã. “
Tô Tinh Dã “Ơi” một tiếng: “Em đây.”
“Em không xem WeChat à?”
“Sao vậy?”
“Thảo nào chị gửi WeChat cho em mà không thấy em xem. Chắc em còn chưa đọc tin nhắn trong nhóm nhỉ?”
“Có chuyện gì à?”
“Đạo diễn Khương thông báo chủ nhật ngày 24 này sẽ làm tiệc đóng máy ở nhà hàng Vãn Phúc.”
“Mấy giờ ạ?”
“7 giờ tối á. Sắp được gặp nhau rồi, vui quá đi!”
Tô Tinh Dã cong môi: “Đúng vậy.”
Cô vừa dứt lời, Du Thư Yên đã “Xì” một tiếng bật cười: “Ôi Tiểu Tinh Dã sao mà đáng yêu quá vậy nè!”
Tô Tinh Dã: “???”
Du Thư Yên cười một hồi, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngày 28 là sinh nhật của Vọng Tân đó. Em có biết không?”
Tô Tinh Dã cắn môi: “Em biết.”
Du Thư Yên đang định hỏi sao em biết thì đột nhiên nghĩ đến mấy ngày nay, Bắc Kinh đang rầm rộ chuẩn bị tiếp ứng cho Thẩm Vọng Tân, muốn không biết cũng khó. Vì thế bèn đổi lời: “Em ở Bắc Kinh nên đã nhìn thấy chuyện tiếp ứng sinh nhật của Vọng Tân à?”
“Đúng vậy.”
“Không ngờ Vọng Tân lại có fans giàu như vậy đó. Em có biết lần tiếp ứng này hết bao nhiêu tiền không? Chị nghe người đại diện nói ít nhất là 1000 vạn [*] đó.”
[*] = 33,706,371,191.14 VND (hơn 33 tỷ VND)
“Là 940 vạn.” Tô Tinh Dã buột miệng thốt ra.
“Hả? Sao em biết?”
Tô Tinh Dã cuối cùng cũng phản ứng lại, mắt cô chớp chớp, cố gắng che giấu: “Ừ thì…. em nghe người đại diện nói á.”
“Vậy à, 750 vạn so với 800 vạn cũng không khác lắm. Vẫn giàu sụ luôn đó. Đúng rồi, em mua quà chưa?”
Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua máy chơi game trên thảm, đáp: “Rồi nè. Chị thì sao?”
“Rồi luôn. 24 đưa luôn, nghe Trì Hủ nói ngày 25 Vọng Tân phải đi quay chương trình rồi.”
“Chương trình? Chương trình gì cơ?” Tô Tinh Dã hỏi.
“Nghe nói là chương trình tạp kĩ của nhóm YLQSL đấy. Còn em thì sao? Có lịch trình gì mới không?”
“Không có. Em chỉ có luyện múa với học diễn xuất thôi. Chị thì sao?”
“Chị vẫn đang ở Hạ Môn để chụp tạp chí, mai mới về.”
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, cho đến khi người đại diện của Du Thư Yên giục cô nàng nghỉ ngơi thì hai người mới ngừng.
Ngày 24, sáu rưỡi tối, A Uy đưa Tô Tinh Dã đến Vãn Phúc.
Tô Tinh Dã vừa tiến vào đại sảnh đã có người phục vụ tiến đến: “Xin chào quý khách.”
Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện ra sự kích động ẩn chứa trong giọng của người phục vụ.
Tô Tinh Dã hơi gật đầu chào.
Người phục vụ dẫn Tô Tinh Dã vào thang máy, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh mà lén nhìn cô. Trời ơi!! Đây là tiên nữ nhà cô đó sao!!! Sao ngoài đời lại đẹp như vậy chứ!!!
Đúng vậy, đây chính là fan của Tô Tinh Dã. Là fan nhan sắc!
Tô Tinh Dã vô cùng nhạy bén, đã sớm phát hiện ra ánh mắt của người phục vụ. Cô nhìn bóng hai người phản chiếu trên cửa thang máy. Ánh mắt họ bỗng chạm nhau.
Người phục vụ hơi sửng sốt, cô ấy chỉ lén nhìn vài lần thôi không ngờ lại bị bắt gặp.
Tô Tinh Dã nhìn dáng vẻ xấu hổ của người bên cạnh thì không khỏi bật cười.
Vì nụ cười của Tô Tinh Dã mà người phục vụ lại thất thần lần nữa. Cho đến khi thang máy “Đing” một tiếng mở ra, cô ấy mới phản ứng lại đây. Đúng là sắc đẹp hại người mà!!!
Tới cửa phòng, Tô Tinh Dã lễ phép nói tiếng cảm ơn, đang chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy giọng nói của người phục vụ chần chừ vang lên: “Cô Tô…. Tôi là fan của cô, cô có thể ký tên cho tôi không?”
Tô Tinh Dã xoay người lại: “Fan của tôi ư?”
Người phục vụ gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.” Cô ấy lấy giấy và bút đã chuẩn bị sẵn ở trong túi ra, khẩn trương nhìn cô.
Tô Tinh Dã mỉm cười nhận lấy, sau đó “xoẹt xoẹt” mà ký xuống, rồi trả lời: “Cảm ơn vì đã thích tôi.”
Người phục vụ đang định nhận lấy, khi nghe được lời cảm ơn của Tô Tinh Dã thì ngây ngẩn cả người.
Tô Tinh Dã thấy cô ấy không động đậy thì hơi khó hiểu.
Người phục vụ sửng sốt hai giây rồi mới phản ứng lại, vội nhận lại tờ giấy: “Cảm ơn ạ.”
Tô Tinh Dã lắc đầu, gõ cửa vào phòng.
Trong phòng toàn là những gương mặt thân quen, Tô Tinh Dả liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Vọng Tân mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản đang nói chuyện với đạo diễn Khương. Nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt của anh như chứa cả bầu trời đêm, rực rỡ lấp lánh, khiến người khác không thể nào dứt ra được. Cứ thế ôn hòa nhìn cô.
Khương Nghị nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Tô Tinh Dã đã đến, lập tức vẫy tay gọi cô: “Tinh Dã.”
Tô Tinh Dã sực tỉnh, cố gắng điều chỉnh hơi thở, đi qua đó.
“Ngồi đây đi.” Khương Nghị nói.
Thẩm Vọng Tân giúp cô kéo ghế, Tô Tinh Dã ngồi xuống, nhẹ giọng cảm ơn.
Thẩm Vọng Tân cười lắc đầu, hỏi: “Muốn uống gì?”
“Hả?”
Thẩm Vọng Tân chỉ cho cô mấy bình nước trái cây, Tô Tinh Dã đã hiểu, trả lời: “Nước dừa ạ.”
Anh gật đầu, giúp cô tráng cốc rồi rót nước.
Tô Tinh Dã nhấp một ngụm nước, cô cảm giác được có ánh mắt dừng trên người mình thì nhìn qua. Là người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Khương Nghị. Người đó thấy cô nhìn mình nhưng cũng không trốn tránh, thậm chí còn thoải mái đáp lại bằng cái gật đầu. Ánh mắt ông ta rất hiền lành, không có ác ý gì nên Tô Tinh Dã cũng vui vẻ mỉm cười lễ phép.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Khương Nghị nâng ly rượu lên: “Mấy tháng vừa rồi vô cùng cảm ơn mọi người đã nỗ lực, kiên trì để ≪Quyền Mưu≫ có thể thuận lợi đóng máy. Là đạo diễn, tôi xin kính các vị một ly.”
Ánh mắt của Tô Tinh Dã không tự chủ được mà dừng ở bàn tay đang đặt trên thân ly của Thẩm Vọng Tân. Những ngón tay trắng nõn thon dài với khớp xương rõ ràng, ly hai người chạm nhau tạo ra một tiếng vang thanh thúy.
Uống xong rượu, Khương Nghị mới giới thiệu người trung niên bên cạnh mình: “Chắc mọi người cũng đoán được rồi, đây chính là nhà sản xuất mới của Quyền Mưu, ngài Hạ. Nào, mọi người đến kính ngài ấy một ly đi.”
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, căn phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên, tiếng va chạm giữa các ly rượu, tiếng nói chuyện, cười đùa, cứ vang lên không dứt bên tai.
Ở bàn trung tâm, Khương Nghị bảo mấy diễn viên chính kính rượu nhà sản xuất Hạ. Tất nhiên Tô Tinh Dã và mấy cô gái vẫn uống nước trái cây.
Nhà sản xuất Hạ là người vô cùng hiền lành, không hề có những thói hư tật xấu của mấy nhà làm phim khác nên đã đem lại ấn tượng tốt cho mọi người. Không khí trên bàn ăn vô cùng hài hòa, các diễn viên kể một số chuyện thú vị khi đóng phim, nhà sản xuất Hạ cũng vui vẻ lắng nghe.
Rượu quá nửa buổi, Tô Tinh Dã cũng ăn được kha khá, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm nước dừa, yên lặng ngồi nghe Du Thư Yên nói chuyện với Triệu Tư Dụ.
“Nhà sản xuất mới tốt quá, không giống mấy người trước chút nào.”
“Ừ, đúng là rất hòa ái, dễ gần.”
“······”
Họ đã sớm biết tin đoàn phim đổi nhà sản xuất, nhưng không thấy đạo diễn nói gì và cũng không yêu cầu họ đi mời cơm. Ông chỉ bảo họ đóng phim cho tốt, từ lúc đổi nhà sản xuất, không chỉ thức ăn được nâng cấp mà còn được cung cấp RV và đồ uống nóng. Vì thế họ càng thêm tôn trọng và cảm kích đối với nhà đầu tư mới.
Có lẽ uống hơi nhiều nên xảy ra phản ứng sinh lý, Tô Tinh Dã nói với Du Thư Yên: “Em đi vệ sinh một chút.”
Du Thư Yên buông đũa: “Để chị đi cùng em nhé.”
“Không sao đâu. Em tự đi được mà.”
Tô Tinh Dã hong khô tay xong thì bước ra. Trên đường trở về, ánh mắt cô đột nhiên bị màn hình LED cực lớn bên ngoài cửa sổ của hành lang thu hút. Nó đang chiếu quảng cáo của Thẩm Vọng Tân, cô bất giác tiến lại, nhìn gương mặt dịu dàng ở đằng xa thì không nhịn được nở nụ cười.
“Đang nhìn gì vậy?”