Chung Đình: Thứ sáu ngày 20, chị vẫn phải đi làm.
Tô Tinh Dã cắn môi: Vậy à?
Chung Đình: Làm sao thế? Có việc gì à em?
Tô Tinh Dã: Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là nếu chị rảnh có muốn đến tham gia hôn lễ của em không?
Đầu kia Chung Đình chuẩn bị thay quần áo thấy được tin nhắn này lền “bang” một tiếng, điện thoại đã nằm ở dưới sàn nhà. Lúc này trong nháy mắt như có pháo hoa nổ tung “bùm bùm” ở đâu đó. Tham gia hôn lễ? Nếu là tham gia hôn lễ của Tô Tinh Dã chẳng phải chính là tham gia hôn lễ của anh (Thẩm Vọng Tân) sao? Cô có thể tham gia hôn lễ của thần tượng mình? Vài giây sau Chung Đình mới phản ứng được, cô nhặt điện thoại lên gõ tin nhắn.
Chung Đình: Rảnh chứ, chị rất rảnh.
Chung Đình: Chị vô cùng rảnh luôn.
Tô Tinh Dã thấy tin nhắn của Chung Đình khoé miệng giương lên, còn cố ý hỏi: Hả? Không phải vừa rồi chị bảo muốn đi làm sao?
Chung Đình lập tức đáp: Chị xin nghỉ, nếu không cho chị nghỉ chị sẽ từ chức, không làm nữa.
Nói gì thế, tham gia hôn lễ của thần tượng tất nhiên là quan trọng hơn đi làm rồi. Công việc có thể tìm được nhưng không thể bỏ lỡ hôn lễ của thần tượng được. Chung Đình bây giờ thực sự yêu Tô Tinh Dã muốn chết. Tuy rằng quan hệ của bọn họ cũng tính là được nhưng không ngờ đến còn có thể tham gia hôn lễ. Giờ này Chung Đình chỉ muốn khóc vì quá vui!
Tô Tinh Dã: Vậy được rồi, ngày mai em sẽ gửi thiệp cưới đến cho chị.
Chung Đình: Được. Chị yêu em chết mất, chị Tinh Dã.
Thẩm Vọng Tân vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Tinh Dã đang ngồi ở trên giường ôm điện thoại cười vui vẻ. Anh cẩn thận bưng ly nước bước sang, hỏi “Nói chuyện với ai mà vui vẻ như thế?”
Tô Tinh Dã nói chuyện với Chung Đình xong cũng đặt điện thoại qua một bên, ngửa đầu cười nói với anh: “Là Chung Đình. Hỏi cô ấy có muốn tham gia hôn lễ của chúng ta không,”
Thẩm Vọng Tân đối với cái tên này cũng có chút ấn tượng, là hội trưởng Hậu Viện Hội của anh ở Bắc Kinh. Ở buổi biểu diễn tháng 4 kia cô ấy cũng có đến, quan hệ với Tinh Tinh rất tốt. Sau buổi diễn còn vào hậu trường chụp ảnh chung với anh. Thẩm Vọng Tân đưa thuốc cảm đến cho Tô Tinh Dã, nói “Là cô ấy à, thế cô ấy nói thế nào?”
Tô Tinh Dã nhận lấy ly nước và thuốc từ Thẩm Vọng Tân, uống một ngụm sau đó mới nói “Cô ấy sẽ tới.”
Thẩm Vọng Tân nghe xong, đuôi lông mày của anh hơi rũ xuống. Mãi cho đến lúc Tô Tinh Dã uống xong ly nước, anh đặt ly nước bên tủ đầu giường, tắt đèn lên giường. Lúc này anh mới hỏi “Cô ấy thích anh như thế em không để ý chút nào à?”
Tô Tinh Dã sửng sốt vài giây, sau đó bật cười.
Thẩm Vọng Tân không vui hỏi “Em cười cái gì?”
Tô Tinh Dã cười, dựa vào ngực anh, gò má cô chôn ở vai anh, nói “Cô ấy chính là fan của anh đấy.”
“Anh biết.”
“Vậy anh ghen cái gì? Nếu anh ghen vậy em cũng sẽ ghen nha.”
“Vậy em vì điều gì lại không ghen?” Anh hỏi lại
“Sao có thể ghen với fan được? Em cũng có rất nhiều fan, anh đều sẽ ghen với họ sao?”
Thẩm Vọng Tân trầm mặc vài giây, anh nhìn Tô Tinh Dã. Lúc này Tô Tinh Dã nghĩ anh không còn lời nào để nói nữa rồi. Bất thình lình anh lại “Ừ” một tiếng.
Tô Tinh Dã cười, cọ cọ ở cổ anh “Thật là, sao anh lại đáng yêu như thế?”
Bả vai bị anh nắm lấy, thoáng lại đẩy cô ra xa. Ánh đèn mờ mờ nhưng vẫn có thể thấy cô đang cười, mắt đều cong cong. Cô hỏi “Anh đẩy em làm cái gì?”
Thẩm Vọng Tân không có trả lời cô, giây tiếp theo liền duỗi tay ấn lấy cổ cô, môi mỏng dán lên môi cô. Tô Tinh Dã trừng mắt, sợ hãi giãy giuạ “Em …em còn đang bị cảm.”
Hai ngày này cô có mấy hoạt động ở bên ngoài, ngày mùa đông còn mặc đồ mỏng không cẩn thận liền bị cảm.
Thẩm Vọng Tân mặc kệ cô có cảm hay không vẫn giữ chặt cái ót cô, vừa cắn vừa mút lấy môi cô. Cắn mút đủ rồi lại xâm nhập vào miệng cô, cùng môi lưỡi dây dưa không dứt. Tô Tinh Dã muốn trốn cũng trốn không được.
Tô Tinh Dã thở hồng hộc, phản kháng “Sẽ lây bệnh cho anh.”
“Không sao cả.” Thẩm Vọng Tân lại lần nữa cường thế mà xâm chiếm.
Tô Tinh Dã bị anh hôn đến thở không thông, qua một lúc mới dừng lại. Sau lại thân mật dừng ở cổ của cô, một chút đều làm cô không nhịn được mà run rẩy.
Lúc cô cứ nghĩ sẽ “nước chảy thành sông” thì người kia liền ngừng. Hô hấp hỗn loạn sau đó ôm eo cô nằm đèn trên người anh, giọng nói anh khàn khàn “Ngoan, ngủ đi.”
Tô Tinh Dã nhỏ giọng nói “Cứ như vậy sẽ đè anh.”
Bàn tay của Thẩm Vọng Tân càng ra sức siết chặt eo của cô “Không sao cả, mau ngủ đi.”
Nghe thế Tô Tinh Dã cũng ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, mò mẫm hôn lên cằm anh.
“Ngủ ngon”
****
Đổng Lai trở về không hề thông báo gì cả, mọi người cũng không biết chuyện bà trở lại. Thực ra mấy năm nay quan hệ mẹ con của hai người rất xa cách, mấy năm nay một cuộc điện thoại cũng không có, thời gian trò chuyện cũng không vượt quá 5 phút. Nhưng Tô Tinh Dã kết hôn, bà cũng không thể không quan tâm. Tô Tinh Dã cũng không thể không thông báo chuyện này cho mẹ mình được.
Sở dĩ không có thông báo bởi vì bà nghĩ Tô Tinh Dã sẽ gọi điện thoại thông báo cho bà trước hôn lễ vài ngày. Nếu bà đồng ý bà có thể tham gia hôn lễ, uống một chén trà của con rễ. Nhưng mà bà không nghĩ điện thoại còn chưa gọi, Tô Tinh Dã đã đến sân bay Bắc Kinh đón bà.
Thẩm Vọng Tân biết giữa hai mẹ con họ có uẩn khúc, nhưng trước mặt người ngoài dù sao cũng là trưởng bối. Anh là vãn bối tất nhiên phải chủ động khom lưng chào hỏi “Chào bác gái, cháu là Thẩm Vọng Tân.”
Đổng Lai nhìn Thẩm Vọng Tân, cười hỏi “Hai người bọn con không phải đã đi lãnh chứng rồi sao?”
Thẩm Vọng Tân liền hiểu rõ ý của Đổng Lai, gọi lại một tiếng “Mẹ.”
Tô Tinh Dã đối với chuyện Thẩm Vọng Tân gọi “mẹ” cũng không có ý kiến gì, mà hỏi Đổng lai “Hành lý của mẹ đâu?”
Đổng Lai nhìn xung quanh, vẫy tay với người nào đó cách đó không xa “Ở đó, bọn họ cầm.”
Tô Tinh Dã nhìn theo hướng kia chỉ thấy một chàng trai đang cầm hai kiện hành lý đi đến phía bọn họ. Thiếu niên chỉ mới 14 15 tuổi nhưng đã cao 1 mét 8, tóc màu nâu bích, môi mỏng, mũi cao. Mà ở đó còn có một cô bé 5 6 tuổi tựa như búp bê sứ. Vẻ bề ngoài này là vì kế thừa nhan sắc của Đổng Lai cùng với người chồng Pháp của bà.
“Nguyên Khi, Ý Ý, gọi chị với anh rể đi.”
Tô Tinh Dã kinh ngạc, đây không phải lần đầu cô gặp hai người bọn họ. Nhưng trong ấn tượng của cô bọn họ không phải tên thế này.
Đổng Lai cũng ý thức được, giải thích “Là tên tiếng Trung của hai đứa nó.”
Đổng Nguyên Khi đứng đối diện hai người “Chị, anh rể.” Tiếng Trung của cậu bé vô cùng lưu loát, lúc sau lại bế em gái đến nói “Chào đi.:
Cô bé tuổi còn nhỏ, đôi mắt nhỏ mở to, ngoan ngoãn gọi “Chị, anh rể”. Gọi xong lại nhìn không dời khỏi Tô Tinh Dã. Cô bé nhỏ giọng nói gì đó bằng tiếng Pháp.
Đổng Nguyên Khi ôm cô bé vào ngực, tất nhiên nghe được những lời này.
Nhìn thấy Tô Tinh Dã đang đi về phía mình, cô bé dũng cảm giang tay, gọi “Chị, em muốn ôm một cái.”
Cô bé quá mức tự nhiên, trên mặt đều ngập tràn bốn chữ “muốn ôm một cái”.
Đổng Lai khó xử mà nhìn cô, thực ra bọn họ gặp nhau không nhiều lần. Vừa gặp liền muốn ôm một cái, chuyện này có chút khó nói. Vì thế bà chạy đến hoà giải “Ý Ý, mẹ …”
Lời nói vẫn còn chưa nói xong, liền thấy Tô Tinh Dã giang tay bế cô bé.
Đổng Lai trợn mắt kinh ngạc “Tinh Dã?”
Tô Tinh Dã “Vâng” một tiếng nói “Đi thôi, đi về trước đã.”
“Được.”
Thẩm Vọng Tân nhận hành lý từ Đổng Nguyên Khi “Để anh.:
Chàng trai đưa cho anh một kiện hành lí nói “Cái còn lại cứ để em.”
Tô Tinh Dã ôm Nguyên Ý đi trước cùng Đổng Lai. Nguyên Ý nhỏ giọng nói gì đó bằng tiếng Pháp. Đổng Lai nhắc nhở nói “Nói tiếng Trung.”
Nguyên Ý “Vâng” một tiếng, dùng tiếng Trung không thuần thục của mình nói “Chị, người chị rất thơm.”
Tô Tinh Dã cũng đáp lại, giọng nói so với ngày thường càng dịu dàng hơn “Em cũng rất thơm.”
Nguyên Ý cọ cọ má vào cổ cô “Ý Ý rất thích chị.”
Tô Tinh Dã không nói gì nữa, nhưng trên tay cô không chịu được mà run run.
Đổng Lai nói “Ý Ý đã lớn rồi, tự mình đi thôi. Chị cũng sẽ mệt lắm đó.”
Nguyên Ý không nói gì chỉ yên lặng ôm lấy cổ của Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã cảm nhận được, nói “Không sao cả, đứa trẻ nhỏ như thế cũng không nặng lắm.”