Mặc dù bình luận của Thẩm Vọng Tân không phải hiện ở trên cùng, nhưng cô vẫn ma xui quỷ khiến thế nào mà trả lời anh trước rồi mới đọc bình luận của fan. Đa số là “Chúc mừng tốt nghiệp”, lúc cô đang lướt xem thì thấy Du Thư Yên nhắn tin.
Du Thư Yên: [Tiểu Tinh Dã, tới Hàng Châu chưa?]
Tô Tinh Dã mở WeChat, ngón tay mảnh khảnh gõ trên màn hình.
Tô Tinh Dã: [Đến rồi, đang ở sân bay nè.]
Du Thư Yên: [Chuẩn bị lên xe à?]
Tô Tinh Dã: [Giờ lên nè. Đã trễ rồi mà sao chưa ngủ nữa?]
Chờ mãi vẫn không thấy Du Thư Yên trả lời, Tô Tinh Dã tắt điện thoại.
Tới khách sạn vào lúc hai giờ sáng, hai người xách đồ vào thang máy. Tới cửa phòng, Tô Tinh Dã nhận hành lý từ tay A Uy: “Đến đây được rồi. Cảm ơn anh. Cũng muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, tôi nhìn cô vào rồi mới đi.”
Sự cố chấp của A Uy, Tô Tinh Dã đã được lĩnh giáo, vậy nên cô vội mở cửa: “Tôi vào rồi nè.”
A Uy quét mắt nhìn khắp phòng, xác định không có gì bất thường mới gật đầu.
“Anh mau về nhà đi.”
A Uy chúc cô ngủ ngon mới rời đi.
Tô Tinh Dã đóng cửa lại, bất đắc dĩ cười cười, A Uy thật quan tâm đến sự an toàn của cô, bất kể cô ở đâu, cũng phải tận mắt nhìn thấy cô đi vào, bảo đảm an toàn mới rời đi. Hợp tác một khoảng thời gian, Tô Tinh Dã cũng phát hiện ra A Uy tuyệt đối không phải là vệ sĩ bình thường, nhất định đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Chị Vân thật là quan tâm cô.
Lúc Tô Tinh Dã cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, theo bản năng cô nắm chặt đồ trong tay. Đã trễ vậy rồi ai còn tìm cô? Rụt rè bước đến bên cửa, vừa đi vừa hỏi: “Ai vậy?”
Không có câu trả lời, Tô Tinh Dã hít sâu: “Không nói thì tôi sẽ không mở cửa đâu.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến vài tiếng cười quen thuộc, còn ai ngoài Du Thư Yên. Nhìn qua mắt mèo trên cửa, cô nhăn mày. Làm gì mà tụ tập cả đám thế này?
Tô Tinh Dã mở cửa nhìn tám người đứng trước phòng mình, ngạc nhiên: “Sao mọi người chưa ngủ? Có việc gì à?”
Du Thư Yên nhìn cô: “Ở đây không tiện nói. Chúng ta vào phòng được không?”
Tô Tinh Dã sửng sốt một giây liền phản ứng lại, gật đầu: “Mọi người vào đi.” Mở rộng cửa, cô lùi lại tạo khoảng cách cho họ tiến vào.
Lúc họ tiến vào, Tô Tinh Dã mới nhận ra trên tay mỗi người đều đang cầm thứ gì đó. Cô nghĩ nghĩ, trong lòng liền đoán được, chưa kịp nói gì, Du Thư Yên đã lên tiếng.
“Tiểu Tinh Dã.”
Tô Tinh Dã nhìn Du Thư Yên.
Du Thư Yên giơ hộp quà trong tay, cười nói: “Tốt nghiệp vui vẻ, chúc mừng nha.”
Bọn Trì Hủ cũng vội đưa quà của mình ra: “Tinh Dã, chúc mừng nha.”
Mắt Tô Tinh Dã đỏ lên. Cô cố gắng kiềm nén, nắm chặt tay, cúi đầu nhìn mặt đất, không nói lời nào.
Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ liếc mắt nhìn nhau, hai người tiến lên duỗi tay ôm lấy cô em nhỏ: “Thôi thôi, Tiểu Tinh Dã của chúng ta đã tốt nghiệp đại học rồi, đừng có khóc nhè nè.”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu, nghẹn ngào: “Em không có.”
“Ok ok, không có không có, em nói không có là không có.”
Thẩm Vọng Tân tiến tới, đưa quà cho cô, là một mô hình. Tô Tinh Dã cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, đây chính là cảnh Tiên Nhạc múa trong 《Triều Dương》 mà.
Thẩm Vọng Tân ôn hòa nói: “Một món quà nhỏ thôi. Mong là em sẽ thích.”
Tô Tinh Dã nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn kia, không tự chủ được cong môi, dùng sức gật đầu: “Em rất thích.”
Thẩm Vọng Tân cười: “Em thích thì tốt.”
Lúc Tô Tinh Dã nhận quà, di động của Trì Hủ rung lên, anh nhìn thoáng qua, thì thầm với Chu Thưởng bên cạnh, rồi đi ra ngoài.
Tô Tinh Dã nhận quà xong mới phát hiện ra không thấy Trì Hủ đâu, Chu Thưởng thấy thế bèn giải thích cho cô.
Lúc mọi người rời khỏi phòng Tô Tinh Dã đã hơn ba giờ. Tô Tinh Dã tiễn họ xong, nhìn từng người về phòng mới đóng cửa. Lướt mắt qua những hộp quà nằm trên sô pha, cô cầm cái mô hình lên.
Nhật Bản.
Trợ lý Trương gõ cửa, bước vào, Tô Châu ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Hội nghị lúc 10 giờ đã chuẩn bị xong chưa?”
Trợ lý Trương gật đầu, “Mọi việc đã ổn thỏa rồi ạ.”
Tô Châu duỗi tay xoa nhẹ cánh mũi, gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Trợ lý Trương nhìn Tô Châu, có chút chần chừ.
Tô Châu thấy bộ dáng do dự ấy, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói à?”
Trợ lý Trương thấy ông có vẻ không nhớ gì, ngẫm nghĩ một chút, nhắc nhở: “Tô tổng, ngài đã hứa với tiểu thư sẽ đi tham gia lễ tốt nghiệp của cô ấy.”
Tô Châu lập tức cứng đờ, ông nhớ lại, đúng là họ đã đặt vé máy bay rồi nhưng ngay lúc chuẩn bị xuất phát, hạng mục quan trọng lại có vấn đề nên không thể không hủy bỏ. Sau đó, vì bận rộn xử lý đến sứt đầu mẻ trán nên quên mất….
Tô Châu bật dậy: “Tiêu rồi tiêu rồi, tôi quên mất, Tinh Tinh nhất định sẽ rất giận.” Ông còn nhớ sáng hôm qua con bé còn gọi cho mình xác nhận xem mình có thật sự đến không, lúc ấy ông đã chắc chắn như đinh chặt sắt, vậy mà quay đầu một cái đã quên không còn một mảnh.
“Cậu lập tức đặt cho tôi một vé về Hàng Châu.”
Trợ lý Trương khó xử: “Tô tổng, bây giờ về phải mất bốn tiếng, 10 giờ ngài còn phải tham gia hội nghị, không kịp đâu.”
“Lùi hội nghị lại.”
Trợ lý Trương lắc đầu: “Tô tổng, đối phương là ngài Trung Dã, không lùi được.”
Nghe vậy, Tô Châu có chút suy sụp tựa vào ghế, hợp đồng lần này với Trung Dã rất quan trọng, đúng là không thể đẩy được, ông nghĩ nghĩ: “Buổi chiều thì sao? Tôi có bận gì không?”
“Sau khi hội nghị kết thúc ngài còn phải dùng bữa trưa với ngài Trung Dã. Sau đó chúng ta phải bay thẳng đến Úc.”
Tô Châu chống tay đỡ trán.
“Tô tổng không cần lo lắng, quà tốt nghiệp của tiểu thư tôi đã sai Tiểu Dương đưa qua rồi.”
Tô Châu thở dài: “Cái con bé cần không phải là quà.” Trầm mặc một lúc, ông rút điện thoại ra: “Không được, tôi phải gọi cho nó.”
Đang định bấm số đã bị Trợ lý Trương ngăn lại, ông khó hiểu ngẩng đầu.
“Tô tổng, ngài quên Nhật Bản cách Trung Quốc một tiếng à? Bây giờ ở Trung Quốc mới là năm giờ sáng thôi. Tiểu thư rời giường sớm nhất cũng là sáu giờ.”
Nghe vậy, Tô Châu mới bừng tỉnh.
Kỳ thật sáng nay năm giờ Tô Tinh Dã đã rời giường, Bởi vì sáu giờ phải có mặt ở đoàn phim, để còn trang điểm tạo hình, bảy giờ là quay cho nên khi nhận được điện thoại của Tô Châu vào lúc sáu rưỡi, cô đang ngồi trang điểm.
Nhìn thấy tên hiện trên màn hình, bàn tay đang đặt trên đầu gối hơi nắm lại, chần chừ một lúc mới bấm nghe. Tô Châu chột dạ lên tiếng: “Alo, Tinh Tinh à.”
“Con đây.”
“Tinh Tinh, con giận à?”
“Không có.”
“Thật?”
“Dạ.”
Tô Tinh Dã càng bình tĩnh, Tô Châu càng bất an: “Tinh Tinh, bố sai rồi. Là bố thất hứa, cho bố xin lỗi. Con tha thứ cho bố lần này được không?”
Tô Tinh Dã im lặng lắng nghe, chờ ông nói xong, cô mới đáp lại: “Vâng.”
Tô Châu bỗng có cảm giác như đang đánh vào bông.
Tô Tinh Dã bất đắc dĩ thở dài: “Con thật sự không giận. Bố bận, con hiểu mà.”
Tô Tinh Dã thật sự không tức giận, chỉ là hơi mất mát thôi. Đúng là bố rất thương cô nhưng mà ông thật sự rất bận. Cô so với công việc, không thể so sánh được, cô cũng không thể yêu cầu ông cân bằng cả hai bên.
Tô Châu trầm mặc một chút: “Tinh Tinh, bố hứa với con, sau khoảng thời gian này sẽ đưa con đi du lịch giải sầu.”
Tô Tinh Dã rũ mắt, cô im lặng một chút, đáp: “Kỳ thật… bố không cần hứa đâu, chờ khi bố thật sự rảnh, chúng ta trực tiếp xuất phát là được.”
Bởi vì những lời này của con gái mà khi Tô Châu tắt điện thoại xong liền đứng bên cửa sổ thật lâu. Ông ngẫm lại đúng là mình đã hứa hẹn quá nhiều, nhưng những việc làm được chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nực cười làm sao, trên thương trường ông luôn được đánh giá là người biết giữ chữ tín, nghiêm khắc, biết kiềm chế bản thân, vậy mà ngay cả một mong ước nhỏ nhoi của con gái cũng không thực hiện được.