“Vọng Tân, bạn cậu tốt ghê.” Đạo diễn Hạ vô cùng vui mừng vỗ vai Thẩm Vọng Tân.
Khóe miệng của Thẩm Vọng Tân hơi nhếch lên, trong mắt anh có ý cười nhàn nhạt.
Hạ Thương nói chuyện với anh vài câu nữa rồi mới rời đi.
Lục Dịch Dương lại gần nói: "Lát nữa cậu có bận không?"
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn anh ta, "Sáng mai bay, sao vậy?"
"Vậy được rồi, gọi anh Khải cùng đi, tụi mình cùng đi ăn một bữa, anh đãi, ăn lẩu thì sao?"Tối nay cũng không vội đi, anh liền đồng ý, "Được."
"Vậy được, để tôi gọi cho anh Khải."
"Được."
Sau khi Lục Dịch Dương đi ra ngoài, lúc này Thẩm Vọng Tân đã gần như tẩy trang xong, nói tiếng cảm ơn với chuyên gia trang điểm, cầm điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nhấn số điện thoại đã thuộc lòng.
Bên này Tô Tinh Dã vừa mới lên lầu, đang định lấy đồ ngủ vào phòng tắm, điện thoại đột nhiên rung lên, nhìn thấy tên người gọi, cô liền cầm điện thoại đi ra ngoài.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói dịu dàng của Thẩm Vọng Tân lập tức truyền đến, “Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay làm gì?"
Tô Tinh Dã trừng mắt nhìn, "Anh biết hết rồi?"
"Em nói xem?"
Tô Tinh Dã ngồi ở góc ghế sô pha, "Thì bọn em vừa xem vừa quảng bá cho anh đó."
“Tổ tiết mục có bàn về thù lao với bọn em chưa?” Thẩm Vọng Tân cười hỏi.
Tô Tinh Dã suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Thật sự là không có."
Vừa nói, cả hai đều không nhịn được cười.
"Một hồi anh về khách sạn à?"
"Không, chút nữa anh đi ăn lẩu với bọn Dịch Dương và anh Khải."
Tô Tinh Dã nuốt nước bọt, cô cũng muốn ăn lẩu, tuy trong khoảng thời gian này, cô Kim và thầy Ngô thường xuyên thay đổi chiêu trò cho họ ăn ngon, nhưng vừa nhắc tới món lẩu bên ngoài, vẫn hơi rục rịch. "Tốt quá, ngày mai em về Bắc Kinh cũng phải đi ăn lẩu."
"Ngày mai mấy giờ về?"
"Chín giờ sáng mai bay."
"Anh rạng sáng ngày mai sáu giờ hai mươi."
"Rạng sáng ngày mai sáu giờ hai mươi?"
"Ừ."
“Tiểu Thẩm, đi thôi.” Giọng của Lục Dịch Dương từ xa truyền đến.Thẩm Vọng Tân quay đầu nhìn anh ta một cái, đáp lại.
“Người bên kia kêu sao?” Tô Tinh Dã hỏi anh.
"Ừ, anh đi đây."
"Vậy anh nhanh đi đi, cúp máy đây."
"Được rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vọng Tân đi về phía Lục Dịch Dương, Lục Dịch Dương cười nói: "Tiểu Thẩm, gọi cho ai vậy? Với bạn gái hả?"
Thẩm Vọng Tân khẽ mỉm cười với hắn.
Lúc trước khi quay "Chiến dịch Số Hai", Thẩm Vọng Tân cũng gọi điện cho Tô Tinh Dã, đều là Lục Dịch Dương canh giúp mặc dù không biết là ai nhưng ít nhiều có thể đoán được mối quan hệ này là gì. "Tiểu Thẩm, cậu thật là không thú vị, bạn gái của cậu là ai vậy? Lâu như vậy mà vẫn giữ bí mật. "
Thẩm Vọng Tân liếc anh ta một cái, "Sau này anh sẽ biết."
Lúc họ đi ra vừa vặn đụng phải đạo diễn Hạ và nhà sản xuất, Lục Dịch Dương lập tức chào hỏi: "Đạo diễn, chúng tôi đang muốn đi ăn lẩu, đi cùng không?"
Hạ Thương cười nói: "Mấy người đi đi, tôi không đi, già rồi, phải về nghỉ ngơi."
"Ha ha, đạo diễn, anh xem anh lại khách khí rồi, nào có ai ở tuổi này mà còn tinh thần như vậy chứ?"
Hạ Thương bị anh ta chọc cười, tâm trạng rất tốt, "Thằng nhóc nhà cậu thật biết nói chuyện."
"Khục khục, đây không phải là nói thật sao?"
"Thằng nhóc, được rồi, đi đường cẩn thận một chút."
"Được rồi, đạo diễn, nhà sản xuất, mấy anh cũng về cẩn thận nha."
Nhà hàng lẩu do Lục Dịch Dương chọn có an ninh không tệ, phòng riêng, ba người bọn họ, tối nay đều không vội đi chỗ khác, sau khi dùng bữa xong lại có trợ lý quản lý đến đón nên có uống một ít rượu. Sau khi ăn lẩu cũng đã gần mười hai giờ, họ chụp chung một tấm rồi đăng lên Weibo, cũng coi như là một phúc lợi đêm khuya.Thẩm Vọng Tân hơi say, sau khi lên xe, mơ hồ nói với Đường Viên phía trước: "Đừng đi khách sạn, đưa anh về... nhà."
Đường Viên đang chuẩn bị lái xe, quay đầu nhìn anh một cái, bởi vì sáng mai bọn họ bay sáu giờ, nên cố ý đặt một khách sạn ở cách sân bay tương đối gần, sắp rời thì thu dọn đồ đạc một chút có thể đi thẳng đến sân bay. "Không đi khách sạn ạ?"
"Không, phải về nhà..."
Đường Viên biết tính của anh, chỉ có thể nói: "Vâng ạ."
Đường Viên đưa anh đến khu để xe dưới hầm, thấy anh say bước chân không vững, định tiễn anh lên lầu, nhưng anh xua tay từ chối, "Anh có thể tự mình đi lên, em về đi, trên đường cẩn thận một chút, đi đi. "
Đường Viên nhìn anh lắc đầu bất lực một cái, dù sao lúc này ở đây cũng không có ai, lại che kín như vậy, thôi tùy anh đi.
***
Đường Viên về nhà tắm xong nằm xuống, cảm thấy vừa mới ngủ không bao lâu, liền bị một hồi tiếng chuông đánh thức, "Alo? Ai vậy?"
"Ừ, chúng em không ở khách sạn, sếp về nhà rồi."
"Trời, chính là nhà của hai người đó."
"Ừ, đúng rồi, ok, tạm biệt, ngủ ngon..."
Cúp điện thoại xong, cô ném điện thoại trong tay xuống ga giường, Đường Viên lật người tiếp tục ngủ, qua mấy giây sau, cô đột nhiên ngồi dậy, giơ tay chạm vào điện thoại., cô... cô mới vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy? Tinh Dã??
Cô mở nhật ký cuộc gọi ra, trên màn hình hiển thị chú thích đúng là Tinh Dã, Đường Viên tỉnh táo không ít, lập tức gọi lại, đầu dây bên kia trái lại nhận rất nhanh.
“Alo, có chuyện gì vậy?"
"Tinh... Tinh Dã, chị vừa mới gọi cho em phải không?"
"Ừ, đúng rồi, muộn như vậy còn quấy rầy em, xin lỗi nha."
"Không sao, không sao, chị không phải đang ở Hàng Châu sao?"
"Chị về sớm."
Đường Viên nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã gần hai giờ sáng.Lần thứ hai cúp điện thoại, Đường Viên lắc đầu một cái, khua chiêng gõ trống rồi đăng một cái Weibo: Haizz, đồ tình nhân thúi.
...
Tô Tinh Dã rón rén bước vào cửa, dùng ánh sáng của điện thoại di động lên lầu, sau khi mở cửa phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy trên giường có ụ nhỏ hơi phồng lên, vừa đi cô vừa cởi áo khoác bước tới, nhẹ nhàng vén chăn lên, một hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Thẩm Vọng Tân uống một ít rượu nên ngủ không sâu, anh mơ hồ cảm thấy trong ngực có thứ gì đó chen vào, mang theo mùi hương anh thầm nhớ thì khẽ thì thầm, "Tinh TInh?"
Tô Tinh Dã từ trong lồng ngực của anh ngẩng đầu lên, hơi nhướn người lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, "Ừ, là em, anh ngủ đi."
Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng nói quen thuộc, ôm chặt người vào lòng, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng năm giờ đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Vọng Tân lúc này mới mờ mịt tỉnh dậy, vừa định tắt đồng hồ báo thức nhưng cảm giác dường như có ai đó đè trên người, mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, người trong ngực dường như không chịu được tiếng đồng hồ reo, lẩm bẩm nói: "Ồn ào quá..."
Thẩm Vọng Tân phản ứng lại, một tay vỗ nhẹ vào lưng cô một tay đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, chuông báo ngừng lại, anh nhẹ nhàng đặt người trên ngực mình xuống rồi nghiêng người sang một bên, mượn ánh sáng nhàn nhạt nhìn người trong ngực đang ngủ ngon lành, hai má trắng nõn ửng đỏ, những kí ức đêm qua lại hiện về một chút, anh cúi người hôn nhẹ vào giữa mi tâm cô.
Lúc định đứng dậy xuống giường rửa, cổ tay bị người ta nhẹ nhàng nắm, nghiêng người nhìn, người mưới vừa rồi còn ngủ say lúc này đang mở mắt nhìn mình, anh mỉm cười rồi lại nằm lại, "Tỉnh rồi hả"?"
Tô Tinh Dã nhỏ giọng đáp lại rồi thu mình vào vòng tay của anh.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, "Hôm qua mấy giờ em về?"
"Hừm... hình như hơn hai giờ?""Lần sau đừng làm như vậy, rất nguy hiểm."
"Không sao đâu, xe của chương trình đưa em đến sân bay mà."
"Lúc về thì sao?"
"Ừm, em đón xe."
"Lá gan thật lớn, nửa đêm còn dám..."
"Ừm... anh cũng đừng nói em, em chỉ là nhớ anh."
Trong phút chốc, trái tim vừa đau lại ấm áp, đúng rồi, cô làm vậy cũng là vì nhớ anh, anh siết chặt eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, mềm mại giống như kẹo bông gòn vậy, Trái tim của anh bị hút vào, hết cắn lại mút.
Tô Tinh Dã giơ cánh tay lên ôm lấy anh, đáp lại nụ hôn này, đầu lưỡi dò xét đi vào, hai người họ không hẹn mà hôn càng sâu, vôi vàng dây dưa, như đang phát tiết nỗi nhớ nhung.
Mãi cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên lần nữa, hai người mới miễn cưỡng tách ra, Thẩm Vọng Tân dùng ngón tay cái lau sợi dây bạc trên khóe miệng cô.
Tô Tinh Dã nhìn anh, "Anh phải đi sao?"
"Ừ."
Tô Tinh Dã không nhịn được lại ngậm lấy môi dưới của anh, lúc này mới buông anh ra, vùi vào chăn bông, "Anh đi đi."
Thẩm Vọng Tân buồn cười xoa xoa sau đầu cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa đi ra còn nhận được tin nhắn WeChat của Đường Viên, "Tinh Tinh, anh đi đây."
Tô Tinh Dã ngồi dậy cầm chăn bông, “Tạm biệt.” Có một chút gì đó nũng nịu trong giọng nói.
Thẩm Vọng Tân nhấp môi dưới, nhấc chân đi về phía cô.
Tô Tinh Dã lập tức vươn tay ngăn lại, "Anh đừng... đừng qua, đi mau, nếu không sẽ bị lỡ chuyến bay."
Thẩm Vọng Tân thở dài, "Vậy anh đi đây."
"Vâng."
"Anh đi thật đấy?"
"Vâng."
"Thật đó..."
"Được rồi, anh mau đi đi."Cả hai người đều cười, Thẩm Vọng Tân mỉm cười đi ra ngoài và xuống lầu.
Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng đóng cửa từ bên dưới, rõ ràng, lần này là đi thật, cô ngáp một cái, sau đó giơ tay tắt đèn ngủ trên tủ đầu giường, kéo cao chăn nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp. Cô thực sự rất buồn ngủ, quãng đường từ thị trấn Hàng Châu đến Bắc Kinh rất dài, nằm xuống giường cũng không ngủ được bao lâu. Nhưng dù vậy cô cũng không chút hối hận, được cùng anh ôm nhau ngủ, mấy cái này đối với cô tất cả đều đáng giá.
....