Mục lục
Vừa Gặp Đã Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Lệ tắm xong đi ra liền nhìn thấy Đặng Khôn đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, bèn tò mò hỏi: “Lão Đặng, trễ thế này rồi còn định ra ngoài nữa à?”

Đặng Khôn vừa mặc áo khoác vừa trả lời vợ: “Tối nay Vọng Tân về Bắc Kinh, anh phải ra sân bay đón cậu ta, em đi ngủ trước, nhé?”

Bành Lệ nhìn Đặng Khôn vội vội vàng vàng, không khỏi mỉm cười.

Đặng Khôn tò mò nhìn cô, hỏi: “Em cười cái gì vậy?”

“Anh đó, ngoài miệng thì luôn mắng bọn họ như đang bảo vệ gà con vậy, người khác không biết còn tưởng họ là con của anh đó.” Bành Lệ cười trêu anh ta.

“…..”

“Ngớ ngẩn, anh chỉ là…”

Bành Lệ thấy thế, thẳng thừng cắt lời: “Được rồi, được rồi, em hiểu rồi được chưa. Bên ngoài đang mưa đấy, lái xe cẩn thận chút nhé.”

Đặng Khôn cầm lấy chìa khóa xe: “Được, anh biết rồi, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”

“Ừ.”

Thẩm Vọng Tân đặt vé máy bay mười giờ tối đến Bắc Kinh, trước khi đi còn cùng Trì Hủ và mấy người họ ăn bữa cơm, ăn xong đã là tám giờ rưỡi, anh xách theo hành lý trực tiếp tới sân bay.

Bay suốt hai tiếng đồng hồ, anh tranh thủ ngủ một giấc trên máy bay, sau khi tỉnh lại có cảm giác đã đến thủ đô, sau đó có tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không truyền ra từ buồng phi cơ. Đến khi máy bay dừng hẳn, bấy giờ anh mới kéo theo hành lý rời khỏi đó cùng đám đông.

Dáng người Thẩm Vọng Tân cao ráo, vừa liếc mắt đã thấy Đặng Khôn đang đứng giữa đám người, anh vẫy tay với anh ta: “Anh Khôn!”

Đặng Khôn cũng nhìn thấy anh, lập tức tiến lên mấy bước: “Vọng Tân!”

Thẩm Vọng Tân kéo hành lý đi tới: “Đã nói em có thể tự thuê xe về được mà, đã trễ thế này mà anh còn ra đón?”

Đặng Khôn nhận lấy hành lý từ tay anh: “Cậu tưởng tôi muốn tới hả? Nếu không phải chị Lệ của cậu lo lắng cho cậu, thì tôi tới đây làm gì chứ?”

Thẩm Vọng Tân cười ôm vai Đặng Khôn: “Vẫn là chị Lệ tốt với em, đương nhiên anh Khôn cũng rất tốt.”

Đặng Khôn liếc anh một cái: “Ừm.”

Sau khi lên xe, Đặng Khôn còn định nói gì đó với Thẩm Vọng Tân, nhưng vừa quay đầu đã thấy người ngồi trên ghế lái phụ dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại, hô hấp bình ổn, ngũ quan tuấn tú rõ ràng còn vương nét mệt mỏi, anh ta mím môi, không nói gì nữa, chỉ là lái xe chậm và êm hơn rất nhiều.

Sau khi đến bãi đậu xe ký túc xá của công ty, Đặng Khôn mới đánh thức anh: “Vọng Tân, thức dậy đi, chúng ta đến rồi.”

Giấc ngủ của Thẩm Vọng Tân rất cạn, nghe Đặng Khôn gọi một tiếng liền tỉnh giấc, đôi mắt luôn thâm thúy, ôn hòa nay lại mang theo chút mơ màng và buồn ngủ: “Nhanh vậy sao?”

Đặng Khôn: “…..” Vì muốn cho con thỏ chết bầm này ngủ thoải mái chút, anh ta đã chạy đủ chậm rồi, có biết không hả!!!

Đặng Khôn liếc anh một cái, xuống xe trước lấy hành lý từ cốp xe ra giúp anh: “Được rồi, tôi không tiễn cậu nữa đâu, tự cậu lên lầu đi.”

“Vâng, cảm ơn anh Khôn, lái xe cẩn thận nhé.”

“Biết rồi, vào nhanh đi.”

Sau khi thấy tận mắt Thẩm Vọng Tân vào thang máy, Đặng Khôn mới lái xe đi.

Thẩm Vọng Tân lấy chìa khóa mở cửa, lúc ôm hành lý vào phòng cũng cẩn thận từng li từng tí, tận lực để không phát ra một tiếng vang nào. Một giây sau, khóe môi anh chợt cong lên, ánh mắt lóe lên tia ý cười bất đắc dĩ, dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai ấn vào công tác đèn trên vách tường, trong nháy mắt toàn bộ phòng khách sáng như ban ngày, mà anh cũng nhìn thấy vẻ mặt dại ra của bốn thiếu niên mặc đồ ngủ đang đứng cách đó không xa, trên tay họ còn cầm mấy cái bong bóng màu sắc sặc sỡ.

Thẩm Vọng Tân không khỏi bật cười: “Lại là một màn ngạc nhiên nữa hả? Trời ạ, các cậu chơi trò này bốn năm rồi, còn chưa thấy chán hả?”

Bốn thiếu niên, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cứ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau như thế.

Lương Đẳng là người dính Thẩm Vọng Tân nhất, lập tức ném bong bóng trong tay đi, nhanh chân chạy vội qua: “Anh!”

Thẩm Vọng Tân nhìn Lương Đẳng đang chạy về phía mình, cười đặt hành lý xuống đất.

Tuổi Lương Đẳng không lớn, nhưng hiện giờ cũng đã cao cỡ 1m82, cậu ta cứ như thế vọt sang, khiến hai người không khỏi lui về sau mấy bước: “Anh, em nhớ anh lắm!”

Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Vọng Tân có chút kỳ quái, nhưng vẫn vỗ nhẹ lưng cậu ta: “Không phải chỉ mới không gặp nhau một thời gian thôi sao? Có cần phải vậy không?”

“Đương nhiên rồi, anh nghĩ xem, tháng Bảy anh đã vào đoàn phim rồi, như vậy tính ra. Chúng ta đã không gặp nhau hơn ba tháng rồi.”

Ba người còn lại nở nụ cười bất đắc dĩ, Lục Kỷ Tiềm bước tới xách cổ áo Lương Đẳng, kéo cậu ta ra khỏi người Thẩm Vọng Tân: “Được rồi, bộ cậu không nhìn thấy mặt anh cậu đang uể oải sao?”

Lục Kỷ Tiềm vừa nói thế, Lương Đẳng mới nhìn thấy trên mặt anh đúng là có nét mệt mỏi: “A, vậy anh đi tắm trước đi, em trải giường cho anh.”

“Còn phải chờ cậu à, tôi sớm đã trải sẵn rồi.” Tần Dị Tây liếc cậu ta một cái, sau đó nói với Thẩm Vọng Tân, “Hôm qua không có mưa, ánh nắng rất đẹp, đã giặt cho cậu rồi, tuyệt đối sạch sẽ.”

Thẩm Vọng Tân xoa nhẹ đầu Lương Đẳng, sau đó buông cậu ta ra, cụng nắm đấm với Tần Dị Tây: “Cảm ơn, người anh em.”

“Đã nói là anh em còn cảm ơn cái gì chứ?”

Thẩm Vọng Tân tắm xong bước ra, vừa về phòng đã thấy Vưu Nhất Thừa đang ngồi trên giường của anh, anh vừa lau tóc vừa nhìn anh ta một cách kỳ lạ: “Anh Thừa, đang làm gì vậy? Sao còn chưa ngủ nữa?”

Vưu Nhất Thừa vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây ngồi.”

Thẩm Vọng Tân nghe lời đi qua ngồi xuống.

“Cởi quần áo ra.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, vừa nãy Đẳng Đẳng xông tới mạnh như vậy, trên người cậu lại bị thương, có đau không?”

Thẩm Vọng Tân sửng sốt một giây, sau đó nở nụ cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Sau khi cởi áo phông trên người ra, trên lưng thiếu niên quả thực có không ít vết máu bầm. Vưu Nhất Thừa “shh” một tiếng: “Bị thương lúc đóng phim à?”

Thẩm Vọng Tân gật đầu, các cảnh quay của anh chủ yếu đều là cảnh võ thuật, có lúc gặp cảnh quay khó phải treo trên không cả ngày, có lưu lại những vết tích này cũng không lạ.

Vưu Nhất Thừa không biết lấy từ đâu ra một bình dầu hoa hồng, vừa xoa bóp giúp anh vừa bảo: “Một tháng trước, lúc Dị Tây trở về từ đoàn phim cả người cũng toàn là thương tích.”

Thẩm Vọng Tân cười nói: “Bọn em đều diễn mấy cảnh võ thuật mà, không tránh được.”

“Cậu còn bị nặng hơn cậu ta nữa, còn đau không?” Vưu Nhất Thừa quan tâm hỏi.

Rõ ràng Thẩm Vọng Tân đã đau đến lông mày cũng nhíu chặt lại, nhưng miệng lại bảo: “Cũng không đau đến vậy.”

Vưu Nhất Thừa cảm nhận được lưng anh hơi run rẩy, nói: “Không đau sao còn run? Có điều run cũng vô dụng thôi, mấy vết máu bầm này nếu không bóp cho tan để đến lúc nào đó càng đau hơn.”

Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”

“Cậu diễn cảnh đánh nhau nhiều như vậy, còn phải treo trên không? Có cao lắm không? Khoảng thời gian đó làm sao khắc phục được?”

Thẩm Vọng Tân có bệnh sợ độ cao: “Cũng không cao lắm, có thể chấp nhận được.”

“Vậy sau này nếu bị treo cao hơn thì làm sao đây?”

Thẩm Vọng Tân duỗi vai: “Còn làm sao nữa? Cũng chỉ có thể cố gắng khắc phục thôi.”

Vừa dứt lời, anh không khỏi “shh” một tiếng, anh Vưu mạnh tay thật.

Vưu Nhất Thừa nghe thấy tiếng hít khí của anh, liền nhẹ tay chút: “Cậu bị thương thế này thì dứt khoát nghỉ ngơi vài ngày đi, ngày mai không cần đi tập đâu.”

“Không được, vẫn phải đi chứ, chẳng phải chúng ta sắp có một buổi biểu diễn ở Nam Kinh sao? Em đã lâu không luyện tập rồi, phải tranh thủ thời gian mới được.”

Vưu Nhất Thừa thở dài một hơi: “Tôi nói hai người các cậu, sao lại quật cường như thế cơ chứ.” Người khác trong lời Vưu Nhất Thừa chính là Tần Dị Tây. Khi anh ta mới trở về, anh cũng bảo anh ta nghỉ ngơi một ngày nhưng anh ta vẫn cắn răng đi theo bọn họ luyện tập.

Kể từ khi biết Tô Tinh Dã cũng thích YLQSL, Khương Nghệ có cảm giác mình và cô đã thân thiết hơn rất nhiều. Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Khương Nghệ lập tức chạy đến bên cạnh Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, Tinh Dã, tháng này YLQSL có một buổi biểu diễn ở Nam Kinh đấy. Tớ đã nhờ người mua vé giúp rồi, năm chỗ ở hàng đầu, cậu có muốn đi cùng không?”

Nghe vậy, tay Tô Tinh Dã đặt bên người nắm chặt lại, cô nhìn về phía cô ấy: “Cậu… cậu có vé thật hả?”

Khương Nghệ nhíu mày: “Đúng vậy, tớ có bốn vé, hai vé cho bọn Hoắc Tương rồi, nếu cậu cũng đi vậy thì bốn người chúng ta đi cùng nhau, sao nào, có đi không?”

Tô Tinh Dã rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng tớ nhớ hôm đó là thứ năm…”

Khương Nghệ liếm môi dưới, không chút biến sắc liếc mắt nhìn Ôn Viện ở cách đó không xa, sau đó đứng sát vào Tô Tinh Dã, thấp giọng nói: “Tớ biết chứ, vì vậy… đêm đó sẽ không về, đội trưởng Tô, cậu dám không?”

Tô Tinh Dã không đáp mà mím môi, trầm mặc.

Khương Nghệ thấy cô trầm mặc, nghĩ lại cũng thấy đúng, Tô Tinh Dã là học trò mà cô giáo Ôn tâm đắc nhất, lại còn là đội trưởng đội múa. Loại chuyện như đi đêm không về này sao cô có thể làm được. Vì vậy cô ấy bảo: “Ôi, không sao đâu, vậy cậu giữ bí mật giúp chúng tớ nhé, đến khi đó tớ sẽ phát sóng trực tiếp cho cậu xem…”

“Dám.”

Khương Nghệ nghe thấy lời Tô Tinh Dã vừa thốt ra, nhưng nhất thời vẫn không phản ứng kịp, ngơ ngác “hả” một tiếng.

Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, đôi mắt kiên định: “Tớ nói là tớ dám, chúng ta cùng đi nhé?”

Khương Nghệ đột nhiên trợn to mắt, sau đó không nhịn được nở nụ cười: “Được! Đủ can đảm đấy! Vậy cứ quyết định thế nhé! Không cho đổi ý đâu nhé?”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Ừm! Không đổi ý!”

Vào thứ năm, ngày 15 tháng 01, trong cuộc đời luôn thực hiện kỷ luật nghiêm khắc của Tô Tinh Dã, lần đầu tiên cô qua đêm ở bên ngoài.

Thời điểm thành công đến cửa khẩu sân bay thành phố Nam Kinh, nhóm Khương Nghệ vẫn còn chút không thể tin nổi, đội trưởng của các cô thật sự qua đêm ở bên ngoài. Lần đầu tiên bốn người bọn họ đoàn kết như vậy trong suốt hai năm qua.

“Tinh Dã, tớ thật sự không thể tin được, giống như đang nằm mơ vậy.”

Tô Tinh Dã nhìn cô ấy: “Tại sao?”

“Đương nhiên là bởi vì cậu thật sự đi đêm không về với bọn tớ đó.”

Trần Nhiễm Nhiễm cũng trịnh trọng gật đầu: “Không sai, chuyện này quá ảo luôn.”

Tô Tinh Dã nhìn vẻ mặt không thể tin của các cô ấy, không nhịn được nở nụ cười, nhưng một giây sau, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô móc ra nhìn. Là cô giáo Ôn.

Ba người kia nhìn nhau, Khương Nghệ cầm lấy điện thoại của Tô Tinh Dã, dứt khoát ấn nút yên tĩnh: “Không thể nhận được.”

Thật ra Tô Tinh Dã có chút sốt ruột: “Có sao không?”

“Không sao đâu, khi nào tới tớ sẽ nhắn tin cho cô Ôn, xem như là chém trước tấu sau vậy. Bây giờ bắt là muốn nghe mắng hả?”

Dưới sự thuyết thục của Khương Nghệ, Tô Tinh Dã quyết tâm không nhận điện thoại của Ôn Viện nữa.

Trước khi vào trong, Khương Nghệ và Hoắc Tương mở khóa kéo ba lô ra, Tô Tinh Dã liếc nhìn, thấy trong ba lô của các cô ấy có rất nhiều đồ vật, có cả vòng tay cổ vũ… Có điều, bức băng rôn trong tay Khương Nghệ là Tần Dị Tây, còn bức của Hoắc Tương là Thẩm Vọng Tân. Sau đó, Hoắc Tương lấy thêm một bức băng rôn của Thẩm Vọng Tân và vòng cổ vũ trong ba lô ra, đưa cho Trần Nhiễm Nhiễm.

Khương Nghệ ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Dã một chút, nói: “Tớ biết thế nào cậu cũng sẽ không chuẩn bị gì mà, nhưng mà cậu thích cả nhóm nên Tương Tương và Nhiễm Nhiễm đã chọn Tân Tân rồi, vậy cậu chọn Tây Tây giống tớ đi, đeo lên này.”

Dưới sự cưỡng ép của Khương Nghệ, Tô Tinh Dã đành đeo chiếc vòng cổ vũ đó lên tay.

Cô cúi đầu nhìn hình Tần Dị Tây, nhưng trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt dịu dàng khác.



Tác giả:

Tên chương hôm nay có chút cẩu huyết, ha ha ha ha ha.

Hôm nay Tinh Tinh đi xem concert đấy.

Nhắc nhở một chút: Tân Tân xuất đạo với danh nghĩa thực tập sinh, tên nhóm của bọn họ là YLQSL:

Vưu Nhất Thừa 20 tuổi ký hợp đồng, 22 tuổi xuất đạo.

Lục Kỷ Tiềm 20 tuổi ký hợp đồng, 22 tuổi xuất đạo.

Tần Dị Tây 19 tuổi ký hợp đồng, 21 tuổi xuất đạo.

Thẩm Vọng Tân 19 tuổi ký hợp đồng, 21 tuổi xuất đạo.

Lương Đẳng 17 tuổi ký hợp đồng, 19 tuổi xuất đạo.



Editor: Có thể bạn chưa biết, tên nhóm được lấy từ chữ cái đầu trong họ của năm người: Vưu – Lục – Tần – Thẩm – Lương (Yóu – Liù – Qín – Shen – Liáng)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK