Tô Tinh Dã vẫn nhắm mắt, chỉ đáp “Vâng” một tiếng, sau đó... cũng không có sau đó nữa. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng của Thẩm Vọng Tân nói “Bên ngoài có tuyết rơi”.
Vừa rồi Tô Tinh Dã buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt. Giờ phút này, cô nhìn Thẩm Vọng Tân đang ngồi ở đầu giường: “Anh mới nói gì thế?”
Thẩm Vọng Tân cười, nhéo má Tô Tinh Dã một cái: “Anh nói bên ngoài tuyết đang rơi.”
“Tuyết rơi ư? Thật sao?” Tô Tinh Dã lập tức hứng khởi, cô vén chăn lên đi đến cửa sổ sát đất.
Nhưng Tô Tinh Dã vừa đi được vài bước đã bị người ta bế lên không trung, cô nghiêng đầu: “Ơ?”Thẩm Vọng Tân ôm Tô Tinh Dã ngồi ở mép giường: “Không mang dép vào mà đã chạy rồi à?”
Tô Tinh Dã nhìn người đàn ông đang mang dép cho mình mà khóe môi không kìm được cong lên.
Thẩm Vọng Tân mang dép vào rồi lại mặc áo khoác cho Tô Tinh Dã, lúc này mới cho cô đến bên cửa sổ xem tuyết.
Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã đứng sau bức màn duỗi tay nhấc lên một góc trộm nhìn thì bật cười: “Em làm gì thế?”
Tô Tinh Dã trả lời: “Xem tuyết rơi đó.”
“Xem như vậy đó hả?”
“Thì xem vậy thôi. Nếu bị người khác chụp được thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Vọng Tân nghe thấy lời này thì động tác gấp chăn liền dừng lại.
Buổi sáng của mùa đông bắt đầu khá trễ, đường cái dưới lầu vẫn còn bật đèn đường, dòng xe cộ hối hả, xa hoa truỵ lạc. Có lẽ tuyết bắt đầu rơi từ lúc nửa đêm cho đến bây giờ, tuyết rơi cũng không nhỏ nếu không thì hai cây cổ thụ xanh sẽ không bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng thật dày như thế.
Tô Tinh Dã đột nhiên nghĩ đến mùa tuyết năm ngoái, lúc ấy bọn họ vẫn chưa ở bên nhau, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt mà thời gian đã trôi qua thật nhanh rồi. Cô đang nghĩ ngợi thì bất thình lình bị người ta ôm lấy từ phía sau, một cái ôm đầy ấm áp. Tô Tinh Dã theo bản năng buông lỏng tay, bức màn lập tức rũ xuống. Cô chưa kịp nói gì cả thì nghe thấy người phía sau nhỏ giọng gọi: “Tinh Tinh.”
“Dạ?” Tô Tinh Dã thuận thế dựa vào ngực Thẩm Vọng Tân, để bàn tay của người đàn ông tự nhiên hoành hành bên eo mình.
“Cho anh mấy tháng rồi chúng ta công khai được không?”
Tô Tinh Dã cúi đầu mỉm cười. Thật ra đối với Tô Tinh Dã mà nói, công khai hay không đều không sao cả. Nhưng nếu như Thẩm Vọng Tân đã nói như vậy thì cô liền ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ”.
Thẩm Vọng Tân liền ôm cô chặt hơn, mang theo sự dịu dàng và quyến luyến.Phòng của hai người cách nhau không xa, nhưng Tô Tinh Dã vẫn đúng 6 giờ 40 phút trở về phòng của mình tắm rửa một cái. 7 giờ đúng, Tiểu Thuần đúng giờ đến gõ cửa.
Tô Tinh Dã và Tiểu Thuần vẫn “Chào buổi sáng” nhau như thường lệ.
Tiểu Thuần đặt bữa sáng lên bàn rồi trở về.
*******
Đường Viên và Tiểu Thuần thường xuyên giận dỗi nhau vì fan CP. Nhưng cả hai đều rõ ràng rằng đây chỉ là dỗi chơi thôi, cũng sẽ không vì việc đó mà ảnh hưởng đến quan hệ của cả hai. Ngày thường họ vẫn dính chùm với nhau để tám, cho nên nếu Tiểu Thuần có điểm gì khác lạ thì Đường Viên sẽ cảm giác được ngay. Giữa trưa, cô ấy cũng chỉ ăn có hai miếng cơm, nên xuất phát từ sự quan tâm của người chị em, người còn lại sẽ đi mua trà sữa nóng và cái bánh kem nhỏ cho người kia.
Đường Viên thấy Tiểu Thuần đang mím môi ngẩn ngơ, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi từ từ tiến đến chỗ cô ấy: “Tiểu Thuần, đang mơ cái gì thế?”
Tiểu Thuần nghe thấy giọng nói của Đường Viên, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi rầu rĩ nói: “Không có gì.”
Đường Viên đặt trà sữa và bánh ngọt lên bàn nhỏ trước mặt Tiểu Thuần, nói: “Giữa trưa cô không ăn gì cả, ăn một chút đi.”
Tiểu Thuần đưa mắt nhìn thoáng qua bàn nhỏ, sau đó nhìn về phía Đường Viên.
Đường Viên bị nhìn đến mức có chút khó hiểu: “Tiểu Thuần, cô nhìn tôi như thế làm gì, ngượng chết mất.”
Tiểu Thuần đột nhiên hừ một tiếng nói: “Đồ lừa đảo.”
“Hả?”
Tiểu Thuần không đầu không đuôi nói xong câu này thì đứng lên rời đi, để lại Đường Viên không hiểu chuyện gì cả. Hôm nay nha đầu này bị sao vậy?
“Ê, Tiểu Thuần.” Đường Viên gọi cô lại theo bản năng, còn chưa kịp nói thì thấy tiểu nha đầu kia đang đen mặt quay lại. Nha đầu này sao vậy? Đường Viên hơi hoảng, nói: “Này, đừng có đánh nhau, cô đánh không lại tôi đâu.”Tiểu Thuần đi tới, nghe thấy Đường Viên nói câu này liền trừng mắt một cái, vừa lấy đồ ăn trên bàn vừa thốt ra ba chữ*: “Đồ lừa đảo.”
Đường Viên:???
“Này cô nói cho rõ ràng đi, tôi lừa cô cái gì chứ?” Đường Viên hỏi.
“Gạt tôi cái gì, trong lòng cô rõ ràng.” Tiểu Thuần cũng không quay đầu lại mà trả lời.
Đường Viên duỗi tay sờ sờ gáy, sao cô biết chứ.
Đường Viên không nói nữa, cô đưa tay muốn lấy ly trà sữa nhưng cúi đầu nhìn mới phát hiện, lúc nãy Tiểu Thuần đã lấy đi cả hai phần rồi. Dù gì cũng đem đi rồi, nhìn dáng vẻ kia vẫn là thôi đi, thật là mệt mỏi quá!
Bởi vì đột nhiên tuyết lại rơi nên hiện tại tổ đạo diễn đã sửa lại thông cáo, dời cảnh quay có tuyết lên trước. Cảnh sắp quay là cảnh Tô Tinh Dã bị ma ma chưởng sự phạt quỳ dưới đêm tuyết.
Trước khi quay phim cần phải chuẩn bị tốt biện pháp bảo vệ, đầu tiên là đệm đầu gối, bằng không nếu quỳ dưới tuyết trong một khoảng thời gian dài thì chân của Tô Tinh Dã không bị đau mới là chuyện lạ.
“Em có thể tự làm được, anh mau quay về chờ quay đi.” Tô Tinh Dã nói.
Hôm nay hai người họ không diễn cùng một tổ, Tô Tinh Dã quay cảnh ở trong cung còn Thẩm Vọng Tân lại quay cảnh ở ngoài cung.
Thẩm Vọng Tâm đeo xong đệm bảo hộ cho cô rồi lại kiểm tra lần nữa: “Không sao cả, chờ em đeo xong anh về tổ sau cũng được.”
Đường Viên trộm liếc nhìn Tiểu Thuần, không đúng, có gì đó sai sai. Nếu là ngày thường thì Tiểu Thuần nhất định sẽ giành làm chuyện này. Dùng lời của Tiểu Thuần mà nói thì cô ấy mới là trợ lý của chị Tinh Dã, Thẩm Vọng Tân cướp công việc của cô ấy làm cái gì. Nhưng hôm nay thái độ của Tiểu Thuần lại khác thường, chỉ đứng ở một chỗ lẳng lặng nhìn mà không nói nửa lời.
Đường Viên sờ sờ cằm, hôm nay rốt cuộc là sao thế nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy uống lộn thuốc rồi?Xung quanh có không ít nhân viên công tác đều nhìn thấy Thẩm Vọng Tân ngồi xổm xuống giúp Tô Tinh Dã mang đồ bảo hộ đầu gối, tay vẫn luôn bận bịu. Mỗi người đều mang theo biểu tình “gõ cửa” mà nhìn họ.
*Biểu tình “gõ cửa” nguyên gốc là 磕到了的表情磕cp có nghĩa là điên cuồng, say mê một cặp đôi nào đó. Khi họ ở bên nhau cảm thấy họ chính là một đôi trời sinh.
Sau khi Triệu Chi Phỉ và Lương Khởi Vũ kết thúc phần quay của mình, đúng lúc quay về thì cũng nhìn thấy cảnh này. Tuy rằng đã nhìn quen rồi nhưng vẫn không thể không tám một trận. Triệu Chi Phỉ vừa nắm lấy tay Lương Khởi Vũ vừa nói: “Anh Thẩm với Tinh Dã thật ngọt quá đi. Tôi thật sự phát điên với CP này mà. Rốt cuộc cả hai có phải thật không?”
Sở dĩ Triệu Chi Phỉ hỏi như vậy cũng không phải là không có lý do. Hằng năm họ đều ở trong đoàn phim, mọi người đều biết trong quá trình quay, diễn viên thường sẽ nhập tâm vào vai diễn nên không tránh được sẽ cần một ít động tác thân mật để cả hai bồi dưỡng tình cảm. Cho nên thật thật giả giả lẫn lộn, đừng nói là người đứng xem bên ngoài, ngay cả bản thân diễn viên cũng không rõ vấn đề này lắm.
Đợi Triệu Chi Phỉ nói xong, Lương Khởi Vũ thu hồi ánh mắt, đột nhiên hỏi: “Tiểu Phỉ, đừng nói cô chưa từng yêu đương nhé?”
Khóe môi Triệu Chi Phỉ giật giật: “Ai nói tôi chưa từng yêu đương? Tôi đã từng yêu đương rồi, được chưa?”
“À, yêu với nam chính trong phim hả?” Lương Khởi Vũ cười cười.
Triệu Chi Phỉ duỗi tay đánh Lương Khởi Vũ: “Tôi đang nói chuyện này với anh hả? Hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau?”
Lương Khởi Vũ vừa né vừa đáp: “Có chứ. Đương nhiên là có.”
Tại sao lại không có chứ?
Tuy tuổi Lương Khởi Vũ không lớn nhưng cậu xuất đạo khá sớm vì vậy cậu đã thấy chuyện giống như vậy nhiều rồi. Mối quan hệ giữa hai người thực sự không thể hình thành trong một sớm một chiều được. Có thể sẽ có một số người nói trước đó hai người họ đã từng hợp tác nên khi làm việc chung như thế cũng không có gì lạ. Nhưng mà tình cảmkhông phải là thứ có thể giấu được, ai đã từng yêu chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay.
*******
Lúc chính thức quay phim, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Tô Tình Dã phải quỳ ở một nơi tuyết dày cả một tầng. Lúc đạo diễn hô “Bắt đầu”, Tô Tinh Dã và nữ diễn viên nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn. Nữ diễn viên mặc cung trang giữ ấm, trong tay cầm bình giữ ấm, từ trên cao nhìn xuống Tô Tinh Dã đang quỳ gối, tỏ vẻ khinh thường.
“Tiện nhân chính là tiện nhân, có thể tồn tại được đúng là không tồi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng nên mơ tưởng.”
La Phu cúi đầu, im lặng lắng nghe, bàn tay trên đầu gối đã nắm chặt thành nắm đấm. Cung nữ bên người ma ma chưởng sự nhìn thấy bèn lớn tiếng trách mắng: “To gan, ngươi dám không nghe lời ma ma dạy bảo.”
Ma ma chưởng sự liếc bàn tay nắm chặt của nàng, hừ lạnh một tiếng: “Có chí khí lắm, nhưng ngươi phải biết rằng, tuy có chí khí nhưng cũng chỉ là một con chó thôi, thế có cũng như không. Hôm nay ngươi khỏi ăn tối nữa, ở đây quỳ đi. Những người khác nhìn cho rõ cho ta, không nghe lời thì sẽ bị trừng phạt!”
Lúc này phải quay cảnh đặc tả mặt của Tô Tinh Dã, người đang quỳ với thắt lưng thẳng và lông mi dính tuyết trắng. Cảm xúc trong đôi mắt cô từ từ thay đổi, từ uất ức, căm phẫn đến kiên cường.
Cuối cùng, Quách Trung Minh hô một tiếng “Cắt”. Trên đường đi nghỉ ngơi, Tiểu Thuần mang theo áo lông vũ chạy đến bọc lấy Tô Tinh Dã. Chuyên viên trang điểm bắt đầu trang điểm lại cho Tô Tinh Dã, dặm thêm phấn để cô trở nên nhợt nhạt, yếu ớt. Sau khi trang điểm xong thì tiếp tục quay cảnh khác. Chuyên viên trang điểm cảm thấy có lẽ không cần phải trang điểm thêm nữa, bởi vì thời tiết này đúng là lạnh đến doạ người, quỳ lâu như thế thì mặt cũng đóng băng rồi nên chỉ cần trang đơn giản một chút là có thể quay tiếp được rồi.
Một lát sau khi quay tiếp, lần này Tô Tinh Dã trên màn ảnh rõ ràng đã yếu ớt hơn rất nhiều, đôi môi tái nhợt nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn xinh đẹp như cũ, mang theo sự quật cường không khuất phục. Quách Trung Minh chính là muốn cảm giác như thế. Ở bên trong phòng chờ, các diễn viên vẫn cònđang đi lại, Tô Tinh Dã mơ hồ cảm thấy đầu gối ẩm ướt và hơi lạnh, có lẽ là do tuyết tan thấm ướt cả đệm bảo hộ đầu gối.
Vốn dĩ trang phục mặc trên người cũng không dày, mà gió lạnh cứ như thế lùa vào bên trong lớp quần áo, nhưng khuôn mặt Tô Tinh Dã vẫn như cũ, không thể hiện ra nửa điểm khó chịu nào. Bởi vì vẫn đang quay nên các diễn viên đóng cùng vẫn đang diễn.
Quách Trung Minh đang ngồi sau máy giám sát đã chú ý đến Tô Tinh Dã ở trong cùng, cho dù không quay cận mặt nhưng Tô Tinh Dã vẫn thẳng lưng như cũ, khuôn mặt không có một chút thay đổi. Quách Trung Minh và Nhà sản xuất liếc nhau một cái, trong lòng cả hai đều hiểu rõ mà không nói ra.