Đường Viên: [Tinh Dã, gửi hình nè.]
Đường Viên: [Hình ảnh jpg. Hình ảnh jpg. Hình ảnh jpg. Hình ảnh jpg. Hình ảnh jpg.]
Tô Tinh Dã xem ảnh chụp, ngoài tấm bốn người chụp chung ra còn có ảnh chụp cùng đạo diễn. Cô lập tức trả lời: [Cảm ơn nha.]
Đường Viên: [Không có gì (đáng yêu.jpg)]
Tô Tinh Dã lặng lẽ lưu toàn bộ hình về. Lướt đến hình chụp chung với Thẩm Vọng Tân, ngón tay bất giác dừng lại. Trong ảnh, Thẩm Vọng Tân mặc áo gấm thêu cây trúc, anh đứng thẳng, đầu đội ngọc quan, đôi mắt lấp lánh như chứa hàng ngàn vì sao sáng, khóe môi khẽ cong.
Nhìn hồi lâu, Tô Tinh Dã mới lưu tấm này lại.
Các fan của Tô Tinh Dã cảm thấy rất khổ tâm. Idol nhà người ta một ngày đăng Weibo không biết bao nhiêu lần, hôm nay là hình selfie, ngày mai là VLOG đời thường, hoặc ít nhất thì cũng đăng hình quảng cáo, còn idol của các cô thì sao?
Bình thường thì lâu lâu cũng quăng lên được một tấm hình nhưng từ lúc vào đoàn phim thì cứ như là mất tích vậy. Hình ít đến thảm thương, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Họ cũng muốn idol mình nổi tiếng mà, họ cũng khao khát được tương tác với idol lắm chứ nhưng phải làm sao đây???? Còn thiếu nước quỳ xuống cầu xin thôi đó!!!!
Khi họ định từ bỏ sau chuỗi ngày dài trông ngóng không ngờ lại thấy idol đăng Weibo. “Mãn Thiên Tinh” cầu được ước thấy, sung sướng mở ra. Là ảnh chụp!!!! Tấm đầu tiên chụp chung với đạo diễn, tám tấm còn lại chụp với diễn viên trong đoàn.
Tô Tinh Dã S [V]: Đã lâu không gặp, mình đóng máy rồi. Thật sự rất nhớ những tháng ngày vui vẻ này.
Lúc này trong mắt “Mãn Thiên Tinh” toàn bộ đều là hình ảnh Tô Tinh Dã tay ôm hoa, mặc một than váy dài màu lam, tà váy thêu hoa văn tinh xảo, eo thon được bao quanh bởi thắt lưng thổ cẩm cùng màu. Dáng người yểu điệu, tóc dài búi lên bằng một cây trâm ngọc lan, ánh mắt trong trẻo, nhu hòa, môi mỉm cười thật tươi.
Bình luận dưới Weibo lập tức tăng vọt với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cả bầu trời đầy sao: A a a a a!!!! Tinh Tinh vất vả rồi!! Đóng máy vui vẻ nha!!!
Tinh Tinh là thần tiên tỷ tỷ: Thần tiên tỷ tỷ!! Em yêu chị!!!
Ngân hà trước mắt: Aaaaaaa… sao tôi lại thấy Tinh Tinh với tiểu ca ca ở hình thứ chín xứng đôi vậy nhỉ?!!
Mặt trăng ôm mặt trời: Không phải mình cô đâu. Để tôi phổ cập cho cô một chút, tiểu ca ca đó tên là Thẩm Vọng Tân, là nam chính của 《Quyền Mưu》đó!!
Mười dặm ánh sao không bằng em: Má ơi!! Hai người này đứng với nhau đúng là đỉnh cao của sắc đẹp mà!!!
Tinh Tinh gả cho em nhé: Tinh Tinh ăn gì mà đẹp vậy!!! Trên thế giới này sao lại có một người đẹp như thế chứ!!
Muốn là người yêu của Tinh Tinh: Cuối cùng, cuối cùng cũng chịu đăng hình rồi!!!
Muốn trốn vào đôi mắt của Tinh Tinh: Muốn khóc quá! Cuối cùng tôi cũng không phải đi qua xem ké Weibo của người khác rồi!!
Tinh Tinh sẽ tiến vào giấc mơ của tôi: Đồng ý với lầu trên, chúng ta thật sự khổ quá mà!!
Sa vào nụ cười của Tinh Tinh: Đồng ý +10086
….
Bởi vì Tô Tinh Dã đã lâu không đăng gì nên các fans chỉ có thể đi xem hình ké trên Weibo của mấy người đóng chung với cô ví dụ như Du Thư Yên, Triệu Tư Dụ, Kỷ Nguyên. Để được ngắm nhìn idol nhà mình mà họ phải follow hết cả dàn diễn viên của 《Quyền Mưu》.
Hai ngày sau, mấy người Thẩm Vọng Tân cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Vì thời gian đóng máy của các diễn viên không đồng đều nên Khương Nghị quyết định về Bắc Kinh rồi mới làm tiệc đóng máy. Sau khi tạm biệt các nhân viên, vì Thiệu Hưng không có sân bay nên họ phải di chuyển đến Hàng Châu rồi mới về được.
Vì 10 giờ sáng phải lên máy bay cho nên họ phải chạy đến Hàng Châu từ sáng sớm. Gửi hành lý xong cũng đến giờ đăng ký, qua cửa an ninh, chờ không bao lâu thì bắt đầu soát vé. Tô Tinh Dã ngồi cạnh Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân để cô ngồi phía trong, còn bản thân thì ngồi ngoài.
Mọi người đều gần sáng mới được ngủ, cộng thêm mới chợp mắt không được bao lâu đã phải chạy ra sân bay. Cho nên, vừa lên máy bay, Thích Chử và Chu Thưởng liền dựa vào nhau mà ngủ. Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân, da anh rất trắng làm nổi bật quầng thâm dưới mắt. Cô hơi đau lòng, nhỏ giọng nói: “Hay anh cũng ngủ một giấc đi?”
“Nếu tôi ngủ vậy còn em thì sao?”
Tô Tinh Dã chớp mắt: “Tối qua tôi ngủ trễ nên thấy hơi mệt, giờ đang chuẩn bị ngủ đây.”
Thẩm Vọng Tân tin là thật bèn gật đầu: “Vậy được.”
Máy bay cất cánh, Tô Tinh Dã đang lấy điện thoại và tai nghe từ ba lô ra thì nhìn thấy Thẩm Vọng Tân ngả ghế dựa ra sau, điều chỉnh lại vị trí, hai tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt anh tuấn bị chiếc khẩu trang màu đen che hơn phân nửa, lộ ra đôi mắt đang nhắm lại cùng với hàng mi hơi rung rung.
Tô Tinh Dã đeo tai nghe, mở nhạc, giai điệu quen thuộc vang lên, cô nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế. Sau khoảng mười phút, cô lại mở mắt ra, hơi cúi đầu nhìn chàng trai bên cạnh.
Nếu lúc này có người đi qua thì nhất định sẽ thấy được trong đôi mắt ấy chứa đầy sự vui sướng và quan tâm.
Lúc Thẩm Vọng Tân tỉnh lại thì máy bay đã tiến vào khu vực Bắc Kinh, khoảng chừng vài phút nữa là hạ cánh. Anh bèn nhìn thoáng qua người ghế bên.
Tô Tinh Dã dựa vào ghế, hơi nghiêng mặt về hướng anh, yên ổn ngủ, hàng mi dài như cây quạt nhỏ, hơi rung rung. Cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, trên tai còn đeo tai nghe màu trắng, trong tay cầm điện thoại, cả người toát ra khí chất điềm tĩnh nhu hòa.
Đúng lúc ấy, giọng nói của tiếp viên hàng không ở cabin vang lên, Tô Tinh Dã chậm rãi mở mắt, hơi ngơ ngẩn vì chưa tỉnh ngủ. Hai giây sau, cô mới ngẩng đầu, vừa ngước lên liền chạm phải ánh mắt của Thẩm Vọng Tân.
Hơi điều chỉnh lại vị trí, cô hỏi: “Tới nơi rồi sao?”
Thẩm Vọng Tân cười nói: “Ừ. Sắp hạ cánh rồi.”
Tô Tinh Dã gật đầu “Ừm” một tiếng.
Rất mau, máy bay an toàn đáp xuống sân bay Bắc Kinh.
Tháng mười hai ở Bắc Kinh lạnh hơn nhiều so với ở Chiết Giang. Vừa bước xuống Tô Tinh Dã đã cảm nhận được một cơn gió lạnh ập vào mặt, bèn quấn chặt áo khoác lại, lấy bao tay từ trong túi ra rồi chậm rãi đi theo mọi người lấy hành lý.
Bởi vì hành trình về Bắc Kinh không được công bố, cho nên các fan không biết nhưng có lẽ vì khí chất của bốn người quá mức xuất chúng nên đã dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Bắt đầu có tiếng nói chuyện khe khẽ: “Là minh tinh à?”
“Mang khẩu trang mà, cũng không biết nữa.”
“Tớ thấy rất giống đó! Cậu nhìn cái người mặc áo khoác xanh đen xem, trông giống Thẩm Vọng Tân quá.”
“Ừ nhỉ. Cậu nói làm tớ cũng cảm thấy rất giống.”
“Mặc kệ, cứ chụp hình lại đã.”
“······”
Dần dần có nhiều người chụp ảnh nên họ vội vàng lấy hành lý rời đi.
Ra khỏi sân bay, Thích Chử đề nghị: “Cũng trưa rồi hay chúng ta đi ăn cơm đi?”
Chu Thưởng không có ý kiến, nhìn Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, em thì sao?”
Tô Tinh Dã đáp lời: “Ok nha.”
“Ok, đúng lúc tôi biết một nhà hàng tư nhân vô cùng ngon. Mọi người muốn đi không?”
“Nghe cậu đi.”
Vì thế dưới sự dẫn đường của Thích Chử, bọn họ đến một nhà hàng nhỏ có cách trang trí cổ kính, trông khá đẹp.
Thích Chử có vẻ rất thân với ông chủ cho nên sau khi đến, họ được ông chủ trực tiếp dẫn lên phòng riêng trên lầu một.
Thích Chử đề cử một vài món ăn: “Bốn món này ngon lắm. Mỗi lần đến đây tôi đều gọi.”
Chờ đồ ăn lên, Chu Thưởng chụp mấy tấm đăng lên nhóm trên WeChat. Thích Chử thấy thế thì cười trêu: “Lão Chu, anh không sợ bị mọi người hội đồng à?”
Tuy nói vậy, nhưng lúc Chu Thưởng kêu họ chụp ảnh thì ai ai cũng phối hợp, Thích Chử thậm chí còn tạo kiểu giơ ngón tay hình chữ “V”.
Chu Thưởng đăng them mấy tấm nữa rồi mới trả lời câu hỏi của Thích Chử: “Tôi đây là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”
Anh nói vậy là vì lúc họ còn đóng phim, Phó Tuần đóng máy rồi đi ăn còn chụp hình lên cho họ xem ngay trong đêm khuya lúc cả đám đang đói bụng. Sao anh có thể nuốt trôi cục tức đó? Phải trả thù thôi!
Quả nhiên, mấy bức hình thu được sự bức xúc của mọi nười.
Trì Hủ: [Các người đi ăn! Đi ăn mà không rủ tôi!!!! Mấy người có còn là con người không?????]
Du Thư Yên: [Sung sướng quá ha!! Cho hỏi đạo đức nghề nghiệp của mấy người đâu??? Diễn viên mà làm vậy coi được sao?!!]
Kỷ Nguyên: [Nhìn đồ ăn kìa!! Tôi đói bụng quá!! Huhuhu!!!]
Triệu Tư Dụ: [A a a a a a!!! Ăn cơm mà không rủ! Làm vậy coi được ư?!!]
Phó Tuần: [Tôi còn đang chụp tạp chí. Đã mấy ngày không được ăn cơm rồi đó!!!! Để tôi yên!!!!!]
Mọi người đồng lòng spam “Còn là con người sao” nhưng không hề ảnh hưởng đến nhã hứng ăn cơm của bốn người họ.