Khương Nghệ nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ được nhìn thấy Tần Dị Tây thì bắt đầu hưng phấn giậm chân: “Làm sao đây, làm sao đây?! Bây giờ tớ đang rất kích động đấy!”
Trần Nhiễm Nhiễm nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Người chị em, lý trí chút đi, cậu nhìn Tinh Dã người ta kìa, còn hơn cả tỉnh táo đấy.”
Tô Tinh Dã: “…..”
Lúc sắp sửa mở màn, fan hâm mộ đã lục tục vào sân, sân vận động vốn đã ồn ào nay lại càng thêm huyên náo. Gần đến mười giờ, ánh đèn trên nóc sân dần dần tối xuống. Lúc này, đám fan ở đây mới từ từ yên tĩnh lại. Họ giơ cao tấm biểu ngữ và que phát sáng trong tay mình lên, toàn sân vận động chìm trong biển sắc màu hồng, cam, xanh, lam.
Khương Nghệ lựa vị trí cho bốn người rất khéo, vừa vặn ở chỗ giao nhau giữa ánh đèn màu cam và màu lam, Tô Tinh Dã ngồi cạnh Hoắc Tương, màu đại diện cho Thẩm Vọng Tân là màu lam, nhưng cô lại ngồi phía có màu cam, màu đại diện cho Tần Dị Tây. Cả một sân vận động to lớn là thế mà cô chỉ nhìn thấy một màu xanh biếc của đại dương, không khỏi im lặng một lúc.
Khương Nghệ không nhận ra Tô Tinh Dã đang thất thần, cô ấy nhét que màu cam vào tay cô: “Que phát sáng này!”
Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn que phát sáng màu càm trong tay mình, cô vẫn còn thời gian để nghĩ xem mình nên nói gì. Lúc này, màn ảnh lớn trên sân khấu hiện lên đồng hồ đếm ngược, ánh đèn sáng choang chiếu khắp bốn phía, toàn sân vận động vang lên những tiếng thét đinh tai nhức óc, là sự cuồng nhiệt mà từ trước đến nay Tô Tinh Dã chưa từng trải qua.
Sau khi màn đếm ngược kết thúc, tất cả ánh đèn đều tập trung vào chính giữa sân khấu, năm thiếu niên mặc tây trang xuất hiện trên sàn nhảy. Kỳ lạ là, mặc dù cùng một bộ quần áo và kiểu tóc, thậm chí ngay cả chiều cao cũng không sít sao, nhưng Tô Tinh Dã chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Vọng Tân. Cô không khỏi dùng sức nắm chặt que phát sáng trong tay.
Mãi đến khi có người đụng nhẹ vào cánh tay cô một cái, bấy giờ cô mới phục hồi tinh thần, là Khương Nghệ.
Khương Nghệ liếc nhìn que phát sáng không biết đã tắt từ khi nào trên tay cô, hỏi: “Tinh Dã, sao que của cậu không sáng vậy, hỏng rồi à? Hay tớ đưa cái khác cho cậu nhé?”
Nghe vậy, lúc này Tô Tinh Dã mới chú ý tới que phát sáng đã tắt ngấm trong tay mình, cô lắc đầu: “Không cần đâu, nó không bị gì cả.”
“Thật sự không sao à?”
“Ừ, không sao.”
Buổi biểu diễn vẫn đang tiếp tục, Tô Tinh Dã nghe thấy Khương Nghệ điên cuồng gào thét tên Tần Dị Tây, nghe thấy Hoắc Tương và Trần Nhiễm Nhiễm gọi tên Thẩm Vọng Tân, sự tỏa sáng của anh trên sàn nhảy khiến cô không có cách nào rời mắt được, miệng của cô lúc đóng lúc mở, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thốt lên được chữ nào.
Trong suốt buổi biểu diễn, không cần biết Thẩm Vọng Tân di chuyển sang bên trái hay bên phải, ánh mắt của Tô Tinh Dã cũng chưa từng rời khỏi anh. Thẩm Vọng Tân ở trên sân khấu hoàn toàn không giống với người mà cô gặp mấy tháng trước. Tô Tinh Dã nhất định không biết giờ phút này gò má của mình đỏ đến mức nào, cô thật sự không tưởng tượng được một người trông dịu dàng là thế mà lại nhảy những vũ đạo như vậy, trái tim đang đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tinh thần phấn chần tràn đầy sức sống của anh khi ở trên sàn nhảy lan tỏa khắp bốn phía, thứ duy nhất không thay đổi chính là nụ cười trên mặt anh, vẫn long lanh xán lạn, như một đạo ánh sáng không có cách nào chống lại được, mạnh mẽ chiếu vào góc tối tăm nhất trong lòng người.
Buổi biểu diễn kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, ngoại trừ Tô Tinh Dã thì cổ họng của ba người còn lại đều đã khàn cả, ngay cả lúc nuốt nước bọt cũng thấy rát.
Một người chuyên theo đuổi ngôi sao như Khương Nghệ sớm đã có sự chuẩn bị, khi hai người kia bị viêm họng, cô ấy lập tức lấy mấy viên kẹo ngậm từ trong ba lô ra đưa cho các cô ấy: “Đến đây, ngậm vài viên là ổn thôi.”
Lúc cô ấy đưa cho Tô Tinh Dã thì cô xua tay từ chối: “Cổ họng tớ không bị đau.”
Quả thực khi cô vừa mở miệng thì Khương Nghệ đã phát hiện rồi, ở trong tình cảnh này mà giọng vẫn như bình thường.
Cô ấy cất kẹo ngậm vào ba lô lại: “Bầu không khí ở đây nhiệt liệt như vậy mà cậu vẫn có thể nhịn không hét lên, năng lực tự kiềm chế đúng là khiến tớ đây bội phục mà.”
Tô Tinh Dã mỉm cười với cô ấy.
Ở bên này, năm người YLQSL vừa rời khỏi sân khấu, Lương Đẳng đã hô lên: “Anh Khôn, cổ họng em khàn cả rồi.”
Đặng Khôn liếc cậu ta một cái, nhưng vẫn cười nhét một viên kẹo ngậm vào miệng cậu ta, sau đó lại đưa mấy viên kẹo trong tay cho bốn người kia.
“Anh Khôn, hôm nay không khiến anh thất vọng chứ?” Lục Kỷ Tiềm hỏi.
Đặng Khôn cười: “Ừ ừ ừ! Hôm nay các cậu đều rất giỏi! Vất vả rồi!” Sau đó, anh ấy lần lượt vỗ vai từng người, “Được rồi, trước khoan nói đã, mau đi tẩy trang đi, chúng ta còn phải bắt chuyến bay lúc rạng sáng về Bắc Kinh đấy.”
Lúc tẩy trang, Thẩm Vọng Tân đang ngồi một bên có chút trầm mặc. Anh hơi nhíu mày nghĩ, trước đó có phải mình bị ảo giác không, dù sao sân vận động lớn như vậy, ít nhất có khoảng 13,000 người, hay chỉ là thân hình tương tự mà thôi?
“Đúng không, Vọng Tân?” Vưu Nhất Thừa quay sang hỏi Thẩm Vọng Tân.
Có điều bởi vì anh không trả lời nên bấy giờ bốn người kia mới phát hiện ra anh đang ngẩn người.
“Vọng Tân?” Tần Dị Tây kéo tay anh một cái.
Thẩm Vọng Tân bị chạm vào lúc này mới hồi phục tinh thần, anh “ừ” một tiếng theo bản năng.
“Cậu đang nghĩ gì mà tập trung thế? Vừa nãy anh Thừa hỏi mà cậu không trả lời.” Lục Kỷ Tiềm hỏi anh.
Mặt Thẩm Vọng Tân mang theo ý xin lỗi, nhìn về phía Vưu Nhất Thừa: “Thật ngại quá, có lẽ do hơi mệt nên không chú ý lắm. Anh Thừa, ban nãy anh nói gì với em vậy?”
Vưu Nhất Thừa cười với anh: “Cũng không có gì, chỉ nói là lúc nãy đang nhảy, nút thắt lưng quần của Đẳng Đẳng bị lỏng ra nhưng cậu ấy không chịu thừa nhận.”
Lương Đẳng lập tức gào lên: “Anh, anh mau nói cho bọn họ biết đi, không có lỏng mà.”
Thẩm Vọng Tân liếc nhìn gương mặt đang đỏ lên của Lương Đẳng, nghiêm túc gật đâu: “Ừ, đúng là bị lỏng thật.”
Lương Đẳng: “……”
Nhờ khúc nhạc đệm này mà trong phòng hóa trang rất náo nhiệt.
Sau khi Đặng Khôn đang ở ngoài nói chuyện điện thoại với Bành Lệ nghe thấy thì không khỏi lắc đầu: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, tinh lực thật dồi dào.”
Sau khi tẩy trang, thay quần áo xong, Lương Đẳng đi tới bên cạnh Thẩm Vọng Tân, duỗi tay chạm vào mặt anh. Thẩm Vọng Tân kéo tay cậu ta xuống, liếc cậu: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Anh, rõ ràng anh lớn hơn em hai tuổi, mà sao mặt còn búng ra sữa hơn cả em vậy?”
Thẩm Vọng Tân: “…..”
Lục Kỷ Tiềm nhìn cậu ta, cười nói: “Có lẽ là vì cậu chưa dậy thì hẳn đấy.”
Lương Đẳng: “…..”
Lục Kỷ Tiềm ôm vai Thẩm Vọng Tân: “Có điều nói thật nhé, dù gì cậu cũng là đàn ông mà sao da mặt lại trắng một cách quá đáng vậy?”
Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ: “Bây giờ da trắng cũng trách em?”
Trong năm người bọn họ, quả thực da của Thẩm Vọng Tân là trắng nhất, vừa trắng vừa mịn, bởi vì bọn họ thường xuyên hóa trang nên đôi khi sẽ bị nổi mụn, thế nhưng anh giống như có chất ngừa mụn trong người vậy, khiến bốn người họ không khỏi ước ao.
Nhóm Tô Tinh Dã đặt vé máy bay lúc bốn giờ sáng về Bắc Kinh. Máy bay cất cánh từ Nam Kinh lúc bốn giờ, khoảng sáu giờ là đến. Sau đó họ bắt xe đến trường, khi các cô đến lớp vào buổi sáng, vẫn lo sợ bất an, thế nhưng, khi đã kết thúc chương trình học của cả ngày rồi mà Ôn Viện vẫn không đến tìm các cô, cùng không nói câu nào với các cô, nhưng càng như vậy thì nỗi kinh hoảng trong lòng lại càng lớn hơn nữa. Vì vậy sau tiết học, bốn người chủ động đến tìm Ôn Viện.
Ôn Viện nhìn bốn cô gái đứng trước mặt mình, cất giọng nhàn nhạt: “Có việc gì hả?”
Tô Tinh Dã cắn môi, nói: “Cô Ôn, xin lỗi, chúng em sai rồi.”
“Nếu các em nói mình sai, sai thì phải chịu phạt, có ý kiến gì không?”
Bốn người lắc đầu.
“Vậy được, Khương Nghệ, Trần Nhiễm Nhiễm và Hoắc Tương nhảy ếch 500 cái, Tô Tinh Dã 1000.”
Ba người Khương Nghệ theo bản năng nhìn sang Tô Tinh Dã, sau đó quay lại nhìn Ôn Viện: “Cô Ôn, chuyện này không liên quan đến Tinh Dã….”
Ôn Viện nhìn về phía ba người họ: “Sao nào? Các em cũng muốn nhảy 1000 cái hả?”
Tô Tinh Dã lập tức nói: “Không phải đâu cô Ôn, các cậu ấy không có ý đó đâu.”
“Tinh Dã….”
Ôn Viện không biến sắc nhìn về phía Tô Tinh Dã: “Tại sao lại phạt em nhiều hơn 500 cái, có lẽ em biết nguyên ngân nhỉ?”
“Biết ạ.”
“Biết là tốt rồi, không nhảy xong thì đêm nay đừng về ký túc xá nữa.” Ôn Viện nói xong thì không quay đầu rời khỏi phòng tập.
Sau khi Ôn Viện đi rồi, trong phòng chỉ còn sót lại bốn người bọn họ. Khương Nghệ cắn môi, đôi mắt hơi đỏ lên: “Tinh Dã, xin lỗi cậu….”
“Có gì phải xin lỗi chứ, là tự tớ muốn đến buổi biểu diễn mà, cũng không phải cậu ép tớ đi.” Tô Tinh Dã an ủi cô ấy.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc mà. Nếu khóc là không sức nhảy ếch đâu.” Hoắc Tương vỗ vai Khương Nghệ.
Sau khi nhảy xong 500 cái, mấy người Khương Nghệ đã sớm mệt đến mức thành đống bùn nhão rồi, nhưng Tô Tinh Dã ở bên kia vẫn còn 500 cái chưa nhảy xong.
Khương Nghệ nhìn Tô Tinh Dã nhảy qua nhảy lại, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, trang phục múa hiển nhiên cũng đã ướt đẫm rồi, cô ấy không nhìn nổi nữa, hô lên: “Tinh Dã, hay là quên đi, đừng nhảy nữa, chỉ cần chúng tớ không nói thì người đẹp Ôn sẽ không biết đâu.”
Tô Tinh Dã hít một hơi thật sâu, nói với ba người các cô: “Không được, tớ nhất định phải nhảy xong…. các cậu về ký túc xá trước đi… tớ… nhảy xong thì sẽ về ngay…”
“Tinh….”
Khương Nghệ còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Hoắc Tương ngăn lại: “Tốt xấu gì cũng đã làm bạn cùng phòng với nhau hai năm, tính tình cậu ấy thế nào cậu còn không rõ à?”
Khương Nghệ cụt hứng, rõ chứ, sao có thể không rõ được?
Tô Tinh Dã đang nhảy thì cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ngay lúc cô ngồi chồm hỗm trên đất nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng vang. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy ba người Khương Nghệ đang ôm đầu nhảy qua chỗ cô.
“Các cậu….”
Sau khi nhảy đến cạnh cô, Khương Nghệ lau mồ hôi trên đầu: “Là bốn người chúng ta cùng đi Nam Kinh, nếu muốn phạt thì phải phạt chung chứ, không phải chỉ là 1000 cái nhảy ếch thôi sao?”
“Đúng vậy đó, không phải chỉ có 1000 cái thôi sao, liều mạng thôi!”
Tô Tinh Dã nhìn ba người họ, mồ hôi chảy vào mắt khiến nó đỏ lên, đau rát.
Sau khi nhảy xong 1000 cái, bắp đùi của họ đã mỏi đến mất đi cảm giác, trong thời gian ngăn căn bản không thể nào đứng lên được, vì vậy bốn người liền nằm nhoài trên sàn nhà một lúc lâu, Trần Nhiễm Nhiễm đột nhiên hỏi: “Ôi chao, các cậu có hối hận không?”
Khương Nghệ đau đến nhe răng trợn mắt: “Đương nhiên là không hối hận, vì Tây Tây nhà tớ, tớ còn có thể nhảy thêm 1000 cái nữa.”
“Tinh Dã, cậu thì sao?”
Tô Tinh Dã suy nghĩ, có hối hận không? Hình như là không có….
Nếu như mùa hè ấy cô không đến Hàng Châu, không đóng vai Tiên Nhạc trong ≪Triêu Dương≫, thì sẽ không gặp được Thẩm Vọng Tân, gặp được thứ ánh sáng đã chiếu rọi vào lòng cô.
Có điều, thật mừng là cô đã đi, và đã gặp.
…
Tác giả: Tinh Tinh thật ra là một người rất giỏi tự kiềm chế, vì vậy nên hiện tại mấy chuyện la hét như vậy cô sẽ không làm được, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng như thế.
Hôm nay là buổi biểu diễn của những bộ Âu phục!!! Thật quá đẹp trai mà!!!
Ghi chú: Tuổi tác hiện nay của nhóm YLQSL: Vưu Nhất Thừa 25, Lục Kỷ Tiềm 25, Tần Dị Tây 23, Thẩm Vọng Tân 23, Lương Đẳng 21.