Có lẽ trong giấc mơ không quá thoải mái nên người phía trên khẽ dịch chuyển xuống dưới, sự di chuyển này làm cả người Thẩm Vọng Tân cứng ngắc lại, anh nhìn cô nhóc đang nằm sấp trên người mình ngủ say thì bất lực thở dài một hơi, lá gan của cô cũng lớn lắm.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng dịch cô ra khỏi người mình, đến khi đầu của cô dựa vào gối rồi mới chầm chậm buông ra, một tay anh chống giường, nghiên đầu nhìn cô, khóe môi bất giác giương lên. Lúc cô ngủ cũng rất xinh đẹp, anh giơ tay quẹt nhẹ mũi của cô sau đó đứng dậy vào phòng tắm.
Tô Tinh Dã bị tiếng đùng đoàng đánh thức, cô chậm rãi mở mắt ra và ôm chăn ngồi dậy. Cách rèm cửa cô nhìn thấy ánh sáng sấm sét lóe lên, tiếng “đùng đoàng” ngoài cửa sổ truyền đến rất rõ ràng, xem ra là trời mưa, còn là mưa không nhỏ nữa. Lúc này cô vẫn chưa tỉnh ngủ nên không ý thức được mình đang ở phòng của ai.
“Cạch”, tiếng mở cửa vang lên không hề báo trước, Tô Tinh Dã mờ mịt nhìn qua. Thẩm Vọng Tân? Thẩm Vọng Tân ư?!! Trong nháy mắt đôi mắt của cô mở to! Cô nhìn lầm rồi sao! Thẩm Vọng Tân sao lại xuất hiện trong phòng của cô?!
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy vẻ mặt quá kinh sợ của người trên giường thì dịu dàng nói: “Tỉnh rồi à?”
Tô Tinh Dã: “Anh, sao anh lại ở phòng của em?”
Thẩm Vọng Tân dừng động tác lau tóc lại, sau đó cười nói: “Em nhìn lại xem phòng của ai vậy.”
Tô Tinh Dã nghe lời anh nói bèn tỉ mỉ quan sát phòng một lần. Mặc dù cách bài trí phòng của họ giống nhau, nhưng đây rõ ràng không phải phòng của cô, cùng lúc đó cả người cô cũng tỉnh táo lại, đây không phải phòng của cô, ngày hôm qua cô ở đây chăm sóc anh, ngay sau đó ngủ ở phòng củaanh, vì vậy cô hơi xấu hổ, theo bản năng cô vùi đầu vào trong chăn, không nói gì nữa.
Thẩm Vọng Tân bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười, anh cười nhìn cô rồi đi qua, ngồi ở mép giường, xoa đầu cô, nói: “Sao em lại đáng yêu như vậy chứ?”
Sau khi nói xong anh đột nhiên phát hiện bả vai cô hơi run rẩy, phản ứng đầu tiên của anh là cô đang khóc, cho dù phản ứng này cũng thật hoang đường nhưng anh vẫn hoảng sợ, nhất thời tay chân luống cuống lên: “Tinh Tinh? Em làm sao vậy?”
Tô Tinh Dã vẫn vùi trong chăn không nói chuyện như cũ, bả vai cũng vẫn run run không chút thay đổi.
Thẩm Vọng Tân vô cùng lo lắng, anh ép cô ngồi dậy, lời an ủi trong lòng còn chưa kịp nói ra đã nhìn thấy trên mặt cô nàng vừa làm cho anh luống cuống rõ ràng không có một giọt nước mắt nào, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo như ngấn nước nhưng môi lại đang cười. Anh chợt phải ứng lại, ngay từ đầu cô đã không khóc mà là đang cười, anh không khỏi bất lực, đưa tay nhéo hai má trắng mịn của cô: “Em làm sao vậy?”
Tô Tinh Dã kéo tay của anh ra, lùi về sau một chút, cô “khụ khụ” hai tiếng rồi nhăn mặt tội nghiệp nói: “Đắng quá.”
“Cái gì đắng quá cơ?” Thẩm Vọng Tân hỏi cô.
Tô Tinh Dã không trả lời anh mà vẫn nhăn mặt như cũ, môi mím lại: “Vẫn còn đắng.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm Vọng Tân, cô diễn vẻ mặt nín cười: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“......Hửm, ăn kẹo, mà phải là vị dâu tây cơ.”
Nghe đến đó, khóe miệng của Thẩm Vọng Tân lập tức run lên, bởi vì anh dường như hiểu được điều gì, anh còn nhớ mẹ anh nói với anh, lúc anh còn nhỏ mỗi lần bệnh phải uống thuốc thì sẽ ầm ĩ đòi ăn kẹo vị dâu, cho nên anh có thể khẳng định dáng vẻ của cô hiện tại là cuộc trò chuyện trước đó của hai người.
Tô Tinh Dã thấy bộ dạng dường như đã hiểu rõ của anh thì không tiếp tục diễn nữa, cô ngã xuống giường cười như điên. Trời ạ, bạn trai của cô sau khi bị ốm y như trẻ con, sao anh có thể trẻ con như vậy chứ, giống như con nít vậy, đáng yêu cực!Lúc Tô Tinh Dã cười đến không biết trời trăng thì trên người đột nhiên cảm thấy nặng, cô bị anh lật người lại, mùi hương thoang thoảng sau khi tắm lập tức vây quanh cô, môi người nọ đã trở lại nhiệt độ bình thường in bên gáy của cô khiến cô không khỏi rùng mình: “Thẩm… Thẩm Vọng Tân, anh làm gì vậy?”
Thẩm Vọng Tân hừ lạnh một tiếng: “Diễn đi, sao em không diễn tiếp nữa?”
“Em diễn xong rồi.” Cô nín cười nói.
“Anh đắng như vậy, em không phải nói cho anh nếm thử cái gì sao?” Thẩm Vọng Tân bất ngờ nói.
Tô Tinh Dã mở to mắt: “Anh...anh muốn?”
Đáp lời của cô là một nụ hôn sâu, nụ hôn này kết thúc bởi vì một tiếng nổ không hề báo trước ngoài cửa sổ, sau khi nụ hôn kết thúc, mưa cũng gõ “Lốp bốp” vào cửa sổ.
Mặt Tô Tinh Dã đỏ tới mang tai, cô thở hổn hển.
Thẩm Vọng Tân dùng sức ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô: “Còn cười không?”
Tô Tinh Dã đầu hàng, cô nhanh chóng lắc đầu: “Không cười, không cười nữa.”
Một lần nữa nằm xuống giường, cô tựa vào ngực anh, vừa nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, vừa nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cô hỏi anh: “Giờ anh có thấy tốt hơn chút nào không?”
Ngón tay thon dài của Thẩm Vọng Tân quấn lấy lọn tóc dài của cô, nói: “Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”
Tô Tinh Dã thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Vọng Tân nở nụ cười, đột nhiên nói: “Em nói xem anh uống nhiều thuốc như vậy cũng không có chuyển biến tốt, lúc em đến anh đã tốt hơn, nói thật, em mới là thuốc của anh đúng không?”
Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó nở nụ cười, cô ôm chặt anh: “Đúng, là em, em là thuốc của anh, đây là loại thuốc chữa được bách bệnh đó.”
“Đúng vậy, linh dược trị bách bệnh, từ đây về sau anh sẽ không rời bỏ em.”Cả người của Tô Tinh Dã đột nhiên cứng đờ, cô cắn môi dưới: “Nói cách khác, có phải anh cần em không?”
Thẩm Vọng Tân cảm giác được sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của cô bèn hơi lùi lại, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, anh cần em.”
Hốc mắt của Tô Tinh Dã lập tức ngấn nước, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại trông rất đáng thương.
Anh bèn ôm cô vào lòng lần nữa: “Anh rất cần em, anh sẽ không rời bỏ em, cho nên đời này em cũng không thể rời khỏi anh, có biết không?”
Tâm trạng của Tô Tinh Dã bỗng chốc sụp đổ, cô vùi hai má vào vai anh, vừa nghẹn ngào vừa dùng sức gật đầu.
Qua một lúc lâu, Tô Tinh Dã mới chậm rãi khôi phục lại, có lẽ bởi vì biết tâm trạng thay đổi bất thường của mình nên cô vẫn rất ngượng ngùng, cô hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi có phải em rất dọa người không?”
Thẩm Vọng Tân dịu dàng trả lời: “Không dọa người, có gì dọa người chứ?”
Tô Tinh Dã mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng hé ra vài lần vẫn không nói cái gì.
Hai người ôm nhau thật lâu, Tô Tinh Dã mới mở miệng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi anh?”
Thẩm Vọng Tân giơ tay lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thoáng qua rồi đáp: “Gần ba giờ.”
“Ba giờ à......” Bảy giờ sáng mai, Tiểu Thuần sẽ đến gõ cửa gọi cô rời giường.
Thẩm Vọng Tân hôn lên trán cô: “Ừ, còn sớm, ngủ tiếp đi, đến giờ anh sẽ gọi em rời giường.”
Có lời này của Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã yên tâm hơn rất nhiều, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em ngủ đây.”
“Ừ, ngủ đi.”
Có lẽ do buồn ngủ, hoặc có lẽ do mệt mỏi vì khóc, cô nhắm mắt chưa được một lát đã chìm vào giấc ngủ, Thẩm Vọng Tân mau chóng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu dịu dàng không nói nên lời. Thật ra khi tâm trạng của cô bất ngờ thay đổi, anh cũng không quá ngạc nhiên, anh biết câu nói “Anh không rờibỏ em” và câu “Anh cần em” đã tác động đến cô. Từ rất lâu anh đã biết trong lòng cô gái nhỏ của anh có một nút thắt rất sâu, cô vẫn chưa bằng lòng nói với anh, mà anh cũng lo lắng sẽ xúc phạm đến cô nên không dám mở miệng hỏi, anh sẽ chờ, chờ cô bằng lòng mở lòng với anh.
Anh vẫn sẽ đợi như trước, nhưng vừa rồi khoảnh khắc kia, lúc cô nhỏ giọng cố nén nước mắt rơi, đáy lòng của anh cực kì dày vò, giống như có người dùng kim đâm vào, rất khó chịu, loại đau đớn này khó có thể nói thành lời, anh không biết cô gái nhỏ của anh rốt cuộc đã trải qua cái gì mà chỉ một câu nói đã làm tâm trạng cô sụp đổ, bất lực khiến người khác đau lòng.