Điệu nhảy 《98K》 này quả thực hot vô cùng. Lúc kéo đến hot search #Tô Tinh Dã 98K, người qua đường tò mò click mở thì thấy trong video không phải là Tô Tinh Dã múa cổ điển mà là một cô gái mặc áo sơ mi màu xanh quân đội và quần túi hộp, chân đi giày boot Martin bùng nổ trên sân khấu. Người này thật sự là Tô Tinh Dã sao???
Trong lúc nhất thời, bất kể là người qua đường hay là fans thì đều bị Tô Tinh Dã làm cho chấn động! Cô gái luôn thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, ít nói mà sao lại có lúc bùng nổ mạnh mẽ như vậy chứ, tiết tấu này cũng tuyệt thật đấy! Không nghi ngờ gì nữa, Tô Tinh Dã đã thành công tạo cảm giác tồn tại cực lớn qua 《98K》, dẫn đến bên dưới hot search là một đám fans hô to "Chồng ơi cưới em".
Bọn họ còn chưa tiếp thu xong một Tô Tinh Dã khác trên màn hình thì 《 Điệu Du Quang》 của Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân đã được đẩy lên hot search. Cô gái ban nãy vẫn còn bùng nổ trên sân khấu thì giờ đây lại mặc một bộ áo dài mỏng tang, cách trang điểm thanh lịch tựa như một nàng tiên không nhiễm bụi trần cùng với Thẩm Vọng Tân cũng mặc áo dài một lần nữa khiến tất cả mọi người phải chấn động vì quá đẹp. Rốt cuộc hai người này là thần tiên chốn nào vậy, trong 《98K》 thì cháy hết mình, qua tới 《Điệu Du Quang》 thì phiêu đãng như thần tiên.
Mà sau khi họ đã tiêu hóa được thì bảng hot search lại thay đổi.
# Khoảnh khắc cầu hôn gây bão của Thẩm Vọng Tân
# Câu trả lời "em bằng lòng" sốt xình xịch của Tô Tinh Dã
WTF!!! Chuyện gì vậy??? Cầu hôn là sao??? "Em bằng lòng" là sao??
Nhưng đợi đến khi đám cư dân mạng và fans hóng muộn này phản ứng lại thì đã không thể click vào nữa bởi vì Weibo đã tê liệt sau màn cầu hôn ở buổi biểu diễn kia rồi.
Mà những người may mắn xem được video, nhất là fans, trong phút chốc đã khóc bù lu bù loa. Tuy nói hai người họ là cặp đôi vàng được hâm mộ nhất làng giải trí, fans hai nhà cũng đã dần thích ứng rồi, nhưng bọn họ đâu có ngờ hai người mới công khai được nửa năm mà đã bất thình lình cầu hôn rồi? Thậm chí còn có người ngày nào cũng lên Weibo hỏi "Hôm nay Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đã chia tay chưa?" nữa kia mà, hu hu.
Đoạn video cũng rung lắc, vậy cũng có thể thấy lúc fan quay video này tay đã run dữ ra sao. Qua video, họ nhìn thấy vào giây phút Tô Tinh Dã nói "em bằng lòng", người đàn ông kia đã bật cười ngay tức khắc, chẳng những thế đôi mắt dịu dàng thâm tình kia còn ngân ngấn nước mắt. Người mà họ yêu thích nhiều năm lại vì một câu "em bằng lòng" của một cô gái mà rơi nước mắt, ngay cả họ cũng bởi vì câu này mà khóc không thành tiếng.
Trong video mau chóng truyền đến rất nhiều tiếng khóc, ngay cả người đang quay cũng khóc nức nở. Họ có thể thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Vọng Tân, đôi tay run rẩy của anh lẫn cánh môi run run khi anh hôn lên ngón tay của Tô Tinh Dã. Tất cả những điều này đều nói cho mọi người biết rằng anh đang căng thẳng, bởi vì anh yêu Tô Tinh Dã vô cùng!
Cuối cùng, câu nói "Bà Thẩm, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều" kia không biết là giấc mơ của biết bao cô gái. Trong phút chốc, bất kể là fans tại hiện trường hay fans xem qua video đều bật khóc nức nở, có kích động cũng có buồn bã, có rất nhiều rất nhiều cảm xúc phức tạp, bởi vì đối với "Lượng Tân Tân" mà nói thì Thẩm Vọng Tân chính là toàn bộ giấc mộng thanh xuân của các cô, là ánh trăng trong lòng các cô, thế nhưng vào giờ khắc này, ánh trăng ấy lại đang quỳ gối đeo nhẫn cho người mà anh yêu.
Weibo đã hoàn toàn tê liệt, sau khi được nhân viên công tác gấp gáp sửa chữa trong suốt mấy tiếng mới trở lại bình thường, nhưng mà màn Thẩm Vọng Tân cầu hôn Tô Tinh Dã ở buổi biểu diễn vẫn nằm ở vị trí đầu bảng hot search như cũ.
***
Chuyện Thẩm Vọng Tân cầu hôn Tô Tinh Dã được không ít truyền thông tranh nhau đưa tin. Tuy sau buổi biểu diễn hai người không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, thậm chí cũng không đăng Weibo, nhưng tên tuổi của hai người vẫn cứ sốt xình xịch, có rất nhiều đại diện truyền thông muốn đến phỏng vấn hai người nhưng đều không thành. Và thế là chuyện này nóng hổi suốt nửa tháng trời mới từ từ hạ nhiệt.
Sau khi buổi biểu diễn chấm dứt, họ cũng chuẩn bị bắt tay vào sửa sang căn nhà ở khu Chiêu Dương. Công ty trang trí mà họ tìm đến là do Trì Hủ giới thiệu. Trì Hủ cũng ở tiểu khu này nên có thể nói công ty này thường xuyên phục vụ cho mấy chủ hộ gia đình ở đây, lúc làm việc cũng rất chuyên nghiệp lẫn nghiêm túc, biết nơi này có nhiều minh tinh nghệ sĩ nên rất cứng miệng, sẽ không truyền bất kỳ tin tức nào về bọn họ ra ngoài.
Sau khi xác nhận ngày chính thức khởi công, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đứng lên tiễn người phụ trách công trình: "Vậy phải làm phiền các anh rồi."
“Không phiền, không phiền, đây là chuyện chúng tôi nên làm mà.”
Tiễn người phụ trách đến cửa thang máy, nhìn người ta bước vào trong rồi họ mới quay về. Trì Hủ cười nói: "Thật tốt quá, từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau, có thể qua lại thường xuyên rồi."
Thẩm Vọng Tân cong môi, “Được chứ, muốn qua lúc nào cũng được, còn có thể cho cậu ăn cơm chùa nữa."
“Thật hả, phúc lợi tốt vậy à?”
“Thật.” Thẩm Vọng Tân nói tiếp: “Đúng rồi, nãy giờ cậu giúp chúng tôi nên không có ăn trưa. Như vậy đi, cho cậu chọn chỗ, tôi đãi, thế nào?"
Trì Hủ làm ra vẻ xúc động, “Anh mời thì tất nhiên em sẽ không khách sáo rồi” Sau đó lại tỏ vẻ đáng tiếc, “Nhưng mà hôm nay thì không được rồi. Bây giờ em phải lên máy bay đi Thượng Hải tham dự sự kiện, chắc trợ lý sắp đến đón em rồi, cho nên chờ em đi Thượng Hải về rồi lại đãi có được không?"
“Được chứ, không thành vấn đề. Vậy chúng tôi chờ cậu đi Thượng Hải về."
“OK, vậy cứ quyết định thế nhé.”
Sau khi Trì Hủ đi, Thẩm Vọng Tân hỏi Tô Tinh Dã, “Đi ăn cơm nhé?”
Tô Tinh Dã ôm lấy cánh tay anh, “Vâng ạ.”
Lúc hai người ăn cơm xong thì đã là hai giờ chiều. Vào tháng Năm, nhiệt độ đã dần tăng lên, ánh mặt trời dịu nhẹ ban trưa chiếu vào cửa kính xe, rơi lên cánh tay Tô Tinh Dã, khiến làn da cô càng thêm trắng nõn, một hương hoa không biết tên trên đường lặng lẽ len lỏi vào xe.
Thẩm Vọng Tân giữ vô lăng, khóe mắt liếc nhìn cô, cất giọng dịu dàng: "Hôm nay ánh nắng thật đẹp."
Tô Tinh Dã thu hồi tầm mắt đang dừng bên ngoài cửa sổ, hơi nghiêng người qua, “Đúng vậy, ấm áp lắm.”
“Thế nên, vào một ngày đẹp trời như vậy, chúng ta có nên đến Cục Dân Chính không nhỉ?"
Tô Tinh Dã lập tức sửng sốt, giọng nói của anh tự nhiên như thể đang hỏi cô "Trời đẹp như vậy, muốn anh mua một ly trà sữa cho em không?". Cô ngơ ngẩn nhìn sườn mặt chăm chú khi lái xe của anh, ánh nắng ấm áp mạ lên gương mặt ôn hòa đó một màu vàng nhạt, trái tim cô đập thình thịch, cô chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, đôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm giờ phút này như chứa những vì sao nho nhỏ: "Được ạ."
Cô vừa trả lời, khóe môi anh lập tức nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp, mặt mày giãn ra, biểu cảm trông cực kỳ dịu dàng.
***
Sổ hộ khẩu của Thẩm Vọng Tân luôn ở bên người anh, còn sổ hộ khẩu của Tô Tinh Dã thì cất trong phòng ngủ ở biệt thự. Tô Châu biết bản thân ông không thường ở trong nước nên lúc Tô Tinh Dã vừa tròn 18 tuổi đã giao sổ hộ khẩu trong nhà cho cô giữ. Sau khi hai người lấy sổ hộ khẩu xong liền chạy đến Cục Dân Chính, lúc bọn họ đến đã là năm giờ, còn nửa tiếng nữa là các nhân viên sẽ tan tầm.
Sau khi xuống xe, Tô Tinh Dã thấy anh đỗ xe xong rồi lấy mấy chiếc túi đựng quà ở phía sau thì hơi mở to mắt: "Đây là gì vậy anh?"
“Kẹo mừng cho nhân viên công tác.”
“Hả?”
Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô thì không nhịn được mà khều mũi cô một cái rồi nắm tay cô đi vào trong: "Vào trong trước đã."
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn để anh dắt đi, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Sao anh biết nhiều vậy?”
“Kết hôn lần đầu.”
“Hả?” Tô Tinh Dã nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi hiểu ra thì cười không ngừng được, “Em biết mà.”
Hai người cứ thế cười nói đi vào sảnh chờ. Lúc bọn họ đến đã qua giờ đăng ký cao điểm nên trong sảnh không có bao nhiêu cặp đôi, trong khi chỗ ly hôn thì có đến mấy đôi. Tô Tinh Dã không dám trắng trợn nhìn người ta bèn yên lặng thu hồi tầm mắt, ôm chặt tay Thẩm Vọng Tân.
Khi họ ngồi xuống trước cửa sổ đăng ký kết hôn, cô gái trẻ tuổi ở bên trong mỉm cười hỏi: “Hai người đăng ký kết hôn sao ạ?”
Hai người vội vàng gật đầu, lên tiếng đáp lại.
“Vậy cho tôi mượn thẻ căn cước và sổ hộ khẩu của hai người ạ.” Cô ấy nhìn hai người họ, trong lòng lại thầm nghĩ đi đăng ký kết hôn mà còn đeo khẩu trang kín mít, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đôi mắt của hai người này đẹp thật, trông còn hơi quen mắt nữa, sao giống CP nhà cô thế nhỉ!
Lúc Thẩm Vọng Tân đưa thẻ căn cước và sổ hộ khẩu của hai người qua, Tô Tinh Dã cũng chợt chú ý tới cái điện thoại đang đặt trên bàn của cô nhân viên công tác, sợi dây buộc điện thoại của cô ấy trông khá quen, hình như nó được bán ở trạm CP mà cô đang theo dõi thì phải?
Cô gái nhận lấy thẻ căn cước và sổ hộ khẩu từ tay Thẩm Vọng Tân rồi nhìn thoáng qua hai tấm ảnh thẻ. Nhìn đi nhìn lại mấy lần, mắt cô ấy lập tức trừng lớn, lúc nhìn về phía bọn họ lần nữa thì đã tràn ngập vẻ không thể tin được, thậm chí giọng nói còn hơi run rẩy, "Tô, tô..."
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân nhìn nhau một cái, sau đó Tô Tinh Dã mỉm cười với cô ấy, gật đầu, đè thấp giọng, “Là tôi.”
Ngay tức khắc, cô gái trẻ cũng đè thấp giọng theo: "Em hiểu, em hiểu mà." Vừa nói, động tác trên tay cô cũng không chậm lại, thậm chí còn nhanh đến phát run. Hôm nay cô ấy bất ngờ đổi ca với đồng nghiệp, ai ngờ lại được tự tay đăng ký kết hôn cho CP của mình!!! Thật đúng là kích động đến nỗi muốn rớt nước mắt luôn!!!
Lúc chụp hình, hai người cởi áo khoác ra, ở bên trong đều cố ý mặc áo sơ mi trắng, họ ngồi xuống nắm tay nhau theo thói quen, đầu hơi nghiêng về phía đối phương, gương mặt tươi cười dịu dàng ngập tràn sắc xuân, đến cả thợ chụp ảnh cho bọn họ cũng không nhịn được mà cảm khái cặp vợ chồng son này đẹp một cách quá đáng, đẹp đến nỗi không nỡ chỉnh sữa, để nguyên hình gốc cũng đủ hoàn hảo rồi.
Cô gái trẻ trịnh trọng đặt hai tờ giấy hôn thú mới ra lò vào tay bọn họ, đáy mắt ngân ngấn nước, giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: "Tân hôn vui vẻ, anh chị nhất định phải hạnh phúc."
Thẩm Vọng Tân nhận lấy giấy hôn thú, ôn hòa đáp: "Cảm ơn em, chúng tôi nhất định sẽ như thế."
Tô Tinh Dã đưa kẹo mừng cho cô ấy, “Mời em ăn kẹo mừng của anh chị này, đừng khóc nữa.”
Bởi vì những lời này của Tô Tinh Dã mà cô gái vốn đã cố nén nước mắt giờ lại khóc òa lên, dọa Tô Tinh Dã giật mình, vội vàng nói: "Thôi mà, đừng khóc đừng khóc. Hay là anh chị ký tên cho em nhé? Có được không nè?"
Thẩm Vọng Tân cũng lên tiếng: “Chụp hình chung cũng được.”
***
Thẩm Vọng Tân tắm rửa xong bước ra thì thấy Tô Tinh Dã đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại. Anh vừa lau tóc vừa đi qua đó, lúc đến gần nghe được vài câu liền biết cô đang nói chuyện với ai.
Một tay Tô Tinh Dã cầm di động, tay còn lại đặt trên lan can, cất giọng nhẹ nhàng: "Dạ, từ trước đến nay con chưa từng hối hận."
“Ở bên anh ấy rất vui vẻ.”
“Vâng ạ, chuyện hôn lễ không gấp đâu, chờ bố về rồi từ từ thương lượng sau."
Đang nói thì một đôi tay rắn chắc chợt ôm lấy eo cô, sau lưng cũng bị một làn da ấm áp kề sát vào, cô bèn quay đầu lại, dường như người nọ đã sớm chờ đợi nên vừa mới quay lại đã chạm vào đôi môi ấm áp của anh. Cô không khỏi cười đến mi mắt cong cong, cắn nhẹ một cái rồi lập tức rời đi.
Không biết Tô Châu ở đầu kia nói gì đó mà ý cười trên mặt Tô Tinh Dã dần phai nhạt: "Chưa nói ạ."
“Con không biết, mà chắc bà ấy... cũng sẽ không quan tâm đâu."
Hai người đều ở nước ngoài, nhưng những chuyện ở trong nước liên quan đến cô Tô Châu đều biết, bao gồm cả màn cầu hôn của Thẩm Vọng Tân ở buổi biểu diễn. Lúc xong việc ông còn cố ý gọi điện cho Thẩm Vọng Tân, nói chuyện với anh gần một tiếng đồng hồ, cho nên cô không có cách nào thuyết phục được bản thân mình.
Thẩm Vọng Tân cảm giác được cảm xúc của cô không đúng lắm bèn ôm chặt cô theo bản năng.
Tô Tinh Dã biết anh đang an ủi mình, khóe môi hơi cong lên, lắc đầu với anh tỏ ý mình không sao, sau đó thì dựa người vào anh.
Tô Châu ở bên kia cũng biết khúc mắc trong lòng cô nên nói sang chuyện khác, không nhắc đến vấn đề này nữa. Hai cha con nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy. Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã xoay người lại, vòng tay ôm lấy cổ anh: "Anh tắm xong rồi hả, thơm quá à."
Thẩm Vọng Tân ôm chặt eo cô, cúi đầu cọ cọ lên trán cô.
Tô Tinh Dã cười buông tay ra, cầm lấy chiếc khăn lông bị anh tùy ý vắt lên vai chùm lên đầu anh lần nữa rồi nhẹ nhàng lau tóc cho anh: "Tóc còn chưa lau khô này, cẩn thận đau đầu đấy."
Thẩm Vọng Tân phối hợp cúi đầu xuống cho cô lau, chờ đến khi cô lau xong anh mới khom lưng bế cô lên đi vào trong phòng ngủ. Lúc vào trong, Tô Tinh Dã giơ tay đóng cửa ban công lại, sau đó anh đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại.
Khóe mắt Tô Tinh Dã trông thấy hai tờ giấy hôn thú ban nãy bị cô đặt ở gối đầu thì nghiêng người qua cầm lấy nó, ngắm đến yêu thích không nỡ buông tay. Thẩm Vọng Tân vào phòng tắm treo khăn lông, sau đó mới lên giường: "Thích đến vậy à?"
Tô Tinh Dã mở giấy hôn thú của họ ra, nền đỏ, áo sơ mi trắng, hai người trên ảnh cũng tươi cười rạng rỡ: "Đẹp lắm ạ."
Thẩm Vọng Tân duỗi tay ôm cô vào lòng, hôn lên chóp mũi cô: "Ừ, rất đẹp."
Tô Tinh Dã cẩn thận nhét hai tờ giấy hôn thú xuống dưới gối, rồi duỗi tay ôm eo anh, cất giọng mềm mại: "Cảm giác giống như nằm mơ vậy đó, chúng ta thật sự đã kết hôn rồi sao anh?"
“Đúng vậy, đã kết hôn rồi và giờ đây chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cả đời cũng sẽ được pháp luật bảo vệ.”