Trong phòng, ngoài Khương Nghị, phó đạo diễn Ngô và biên kịch Trần thì còn có ba người trung niên lạ mặt mặc tây trang. Có vẻ đây chính là “nhà đầu tư” trong lời Du Thư Yên.
Khương Nghị thấy họ tiến vào, liền đứng dậy nói: “Cuối cùng cũng đến rồi. Nhanh vào đây ngồi đi.”
Mấy chàng trai nghe vậy, lập tức kéo ghế cho các cô gái. Thẩm Vọng Tân kéo tay Tô Tinh Dã, nhẹ giọng nói: “Ngồi đi.”
Tô Tinh Dã gật đầu, đang chuẩn bị ngồi xuống liền nghe thấy người đàn ông ngồi bên cạnh phó đạo diễn Ngô lên tiếng: “Vị này chính là cô Tô nhỉ? Quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua, hơi cúi chào.
“Cô Tô, tôi là fan của cô. Không biết tôi có vinh hạnh ngồi cùng Tô tiểu thư không?”
Người trung niên vừa dứt lời, không khí trong phòng liền biến hóa vi diệu. Cánh tay đang chống trên lưng ghế của Thẩm Vọng Tân nắm chặt lại, nổi lên gân xanh. Ánh mắt Tô Tinh Dã nhìn vào chỗ bên cạnh ông ta, hai cái ghế dính sát vào nhau, hận không thể hòa thành một khối.
Phó đạo diễn Ngô thấy thế thì lập tức cười nói: “Ai da, mọi người mau ngồi xuống đi. Giới thiệu một chút, vị này là Nhà làm phim – Giám đốc Ngô Bân, vị này là Giám đốc Phùng, còn đây là Giám đốc Lưu. Hôm nay hẹn mọi người cũng không phải có việc gì quan trọng. Chỉ là chúng ta đã khởi động máy một thời gian dài như vậy, còn chưa có cơ hội gặp mặt. Nhân bữa cơm này để mọi người quen biết lẫn nhau.”
Lúc phó đạo diễn nói chuyện, Tô Tinh Dã đã bị Thẩm Vọng Tân kéo ngồi xuống. Tô Tinh Dã hoàn toàn không nghe được ông ấy nói gì vì mọi giác quan của cô đều dừng lại ở cái nắm tay của Thẩm Vọng Tân. Ngồi xuống rồi anh liền buông ra, giống như chỉ là vô thức mà nắm một cái mà thôi nhưng Tô Tinh Dã lại nhớ rõ độ ấm của bàn tay kia, mang theo sự an tâm không nói nên lời.
Mấy người con trai tựa hồ đã quen với những trường hợp như thế này, liên tục kính rượu ba vị Giám đốc, nói vài lời dễ nghe. Sắc mặt của ba vị trung niên giãn ra không ít, bầu không khí cũng dần dịu đi.
Rượu quá nửa tuần, ánh mắt Giám đốc Ngô đột nhiên dừng lại trên người Tô Tinh Dã:
“Tôi nhớ hình như cô Tô tốt nghiệp Học viện múa Bắc Kinh phải không?”
Tô Tinh Dã bị hỏi bất ngờ, đặt đôi đũa trong tay xuống, lạnh nhạt trả lời: “Vâng. Đúng vậy.”
“Quả nhiên. Những người học múa đều xinh đẹp và có khí chất như cô Tô sao?”
Tuy là một câu ca ngợi nhưng Tô Tinh Dã lại thấy phản cảm vô cùng, càng lạnh lùng hơn:
“Ngài quá lời rồi.”
“Đâu có. Chỉ là······” Ông ta dừng lại một chút, giơ chén rượu lên: “Không biết tôi có thể mời cô Tô một ly không?”
Mặt Tô Tinh Dã vô cảm, không nói gì, bàn tay đang đặt trên đùi của Thẩm Vọng Tân lại nắm chặt.
“Cô Tô, không được sao?” Giám đốc Ngô có chút không vui.
Phó đạo diễn Ngô thấy vậy, cố gắng hòa hoãn không khí: “Giám đốc Ngô à, ngài cũng biết là Tiểu Tô mới tốt nghiệp đại học ······”
“Chỉ một ly thôi mà.” Giám đốc Ngô cười ngắt lời phó đạo diễn. Hồi nãy ông ta không mời được Tô Tinh Dã rồi, bây giờ không chấp nhận bị từ chối nữa.
Tô Tinh Dã rũ mắt nhìn chén rượu, đang ngẫm nghĩ thì Thẩm Vọng Tân đã vươn tay cầm lấy.
Thẩm Vọng Tân giơ chén rượu lên, mỉm cười nhìn Giám đốc Ngô, nói: “Giám đốc Ngô, nghe danh đã lâu. Tinh Dã không uống được rượu, để tôi thay cô ấy kính ngài một ly.”
Nói xong anh nâng tay uống một hơi cạn sạch.
Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn động tác uống rượu của anh.
Giám đốc Ngô nhìn Thẩm Vọng Tân, mắt tối lại: “Không ngờ nam nữ chính của chúng ta lại có quan hệ tốt như vậy.”
Căn phòng im lặng vài giây.
Khương Nghị cười nói: “Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, tất nhiên là dễ thân thiết rồi. Hơn nữa như vậy càng tốt cho việc đóng phim mà. Ngài thấy đúng không, Giám đốc Ngô?”
Giám đốc Ngô cười một tiếng, âm dương quái khí [*] cất lời: “Cũng đúng.”
[*] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cứ tưởng rằng chuyện này sẽ qua như vậy, nhưng khi Giám đốc Ngô nhìn thoáng qua hai người Giám đốc Lưu và Giám đốc Phùng, hai người kia lập tức cười nói: “Tửu lượng của Tiểu Thẩm quả thật không tồi, cậu đã thay cô Tô kính rượu Giám đốc Ngô thì cũng uống với chúng tôi một ly luôn được không?”
Thẩm Vọng Tân cười rót rượu, nói: “Tất nhiên rồi.”
Thẩm Vọng Tân kính rượu Giám đốc Lưu xong liền uống một ly với Giám đốc Phùng.
Lúc anh định ngồi xuống, Giám đốc Ngô lại mở miệng: “Ai, Tiểu Thẩm, đây là cậu uống thay cô Tô, vậy của cậu đâu? Nếu tôi nhớ không lầm, từ lúc ngồi đây cậu còn chưa kính rượu ai nha.”
Ý của Giám đốc Ngô vô cùng rõ ràng, mọi người ở đây đều thường xuyên tham gia những bữa Hồng Môn yến thế này, làm sao không rõ ý ông ta được. Đây cũng mới chỉ là thủ đoạn bình thường thôi.
Nhìn ra lo lắng trong mắt của bạn bè, nét cười trên mặt Thẩm Vọng Tân chưa từng biến hóa: “Là tôi thất lễ, Giám đốc Ngô, kính ngài một ly.”
Ngay lúc Thẩm Vọng Tân định uống, một bàn tay trắng nõn cản anh lại, trước mắt bao người Tô Tinh Dã cầm lấy chén rượu trong tay anh, hướng về Giám đốc Ngô, uống cạn.
Động tác của Tô Tinh Dã quá nhanh, mọi người còn chưa phản ứng lại thì ly rượu đã không còn giọt nào.
Rượu mạnh dọc theo cuống họng chảy xuống bụng, Tô Tinh Dã cảm thấy dạ dày bắt đầu nóng lên, đầu óc quay cuồng. Cô siết chặt ly rượu, không khống chế được lực đạo mà “Bang” một cái đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Cố mở to đôi mắt trong trẻo, mặt vô cảm nhìn Giám đốc Ngô: “Giám đốc Ngô, vừa lòng chưa?”
Một câu đóng băng cả phòng, vẻ mặt của Tô Tinh Dã khiến mọi người kinh ngạc lẫn hoảng sợ. Từ lúc bọn họ quen biết đến giờ, Tô Tinh Dã luôn nhẹ nhàng như dòng nước suối, lúc nói chuyện luôn mang theo nụ cười dịu dàng. Chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy.
Giám đốc Ngô cũng giật mình, hiểu được nếu mình tiếp tục làm tới sẽ xảy ra chuyện vì thế ông ta cười nói: “Cô Tô quả nhiên rất hào sảng. Họ Ngô tôi rất vinh hạnh. Uống rượu cũng đủ rồi, mọi người mau dùng bữa đi.”
Nhưng Tô Tinh Dã không ngồi xuống, giọng điệu lạnh như băng: “Nếu Giám đốc Ngô cảm thấy đủ rồi vậy chúng tôi xin phép về trước.”
Mọi người còn chưa hiểu cô nói “chúng tôi” là chỉ ai thì giây tiếp theo đã nhìn thấy cô nắm tay Thẩm Vọng Tân, đẩy ghế, xoay người rời đi.
Tô Tinh Dã bước đi vô cùng nhanh, Thẩm Vọng Tân cao đến 1m86 lại bị cô dắt đi như con nít, buồn cười gọi: “Tinh Dã?”
Cô cứ như không nghe thấy, cứ dắt anh rời khỏi nhà hàng như thế. Ra đến cửa, một cơn gió lạnh ập đến, Tô Tinh Dã mới tỉnh táo lại. Trong nháy mắt mặt cô dại ra, bước chân thoáng chậm lại.
Thẩm Vọng Tân lúc này mới chú ý tới gò má trắng nõn giờ đã đỏ ửng, hóa ra là say rồi. Hồi nãy thì ngông cuồng lắm, không ngờ rượu vào lại ngây thơ như con nít vậy, anh bật cười; “Em say rồi.”
Tô Tinh Dã lắc đầu phủ nhận, “Không có, em không say.”
Người uống say không bao giờ thừa nhận mình say.
Cô phủ nhận, nhưng người lại lung lay, đứng không vững. Thẩm Vọng Tân thấy thế, duỗi tay ôm cô dựa vào vai mình. Mùi hương quen thuộc ập đến, Tô Tinh Dã vô thức dịch sát vào, áp mặt lên ngực anh, đôi tay cũng vòng qua ôm lấy eo.
Thẩm Vọng Tân chỉ định đỡ cô nhưng không ngờ cô lại ôm lấy khiến hai người họ dính sát vào nhau. Trong hơi men của rượu, cách lớp quần áo mỏng, anh có thể cảm nhận rõ độ ấm từ cô.
Người Thẩm Vọng Tân cứng đờ, không dám đụng vào cô. Tô Tinh Dã được nước làm tới, cứ im lặng ôm anh như vậy. Chờ một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, Thẩm Vọng Tân duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên đôi vai nhỏ bé kia muốn đẩy ra nhưng vừa mới dùng sức, người trong ngực lại càng ôm chặt hơn.
Thẩm Vọng Tân đơ ra, không dám ép buộc, nhẹ giọng gọi: “Tinh Dã?”
Tô Tinh Dã đáp lại một tiếng “Ừm” nhỏ nũng nịu.
“Buông ra được không······”
“Em muốn về nhà·····”
“Ừ ừ, em buông ra để tôi đi lấy xe đã.”
“Không… em không muốn ngồi xe.”
“Hả? Không ngồi xe?”
“Em muốn cõng cơ… anh cõng em đi.”
…
Editor: Bởi vì đoạn này Tô Tinh Dã uống say nên mình mới đổi xưng hô cho hợp cảnh hơn nhé.