Vào ngày chấm dứt hợp đồng, đích thân Đặng Khôn đưa luật sư đến xử lý, dù sao mọi người trong công ty đều biết sau khi Thẩm Vọng Tân chấm dứt hợp đồng thì ắt hẳn là muốn đi theo Đặng Khôn.
Ông chủ của công ty vẫn chưa từ bỏ việc thuyết phục anh, "Vọng Tân à, sao cậu không suy nghĩ thêm một chút nữa đi? Thành thật mà nói thì dù gì chúng tôi cũng là lãnh đạo cũ của cậu. Chỉ cần cậu chịu gia hạn hợp đồng, tài nguyên của công ty sẽ chỉ dành cho cậu. Cậu thấy thế nào?"
Đặng Khôn nghe giám đốc Dương nói với vẻ mặt không chút thay đổi bởi anh ấy không hề lo lắng anh sẽ bị thuyết phục.Quả nhiên, Thẩm Vọng Tân nhẹ giọng nói: "Cảm ơn giám đốc Dương, nhưng tôi đã quyết định rồi."
Giám đốc Dương nghe vậy cũng không nói gì thêm. Thật ra ông ta cũng biết lời thuyết phục hôm nay của mình sẽ không có tác dụng gì vì ông ta biết lý do tại sao đến hôm nay anh mới chính thức chấm dứt hợp đồng với họ. Vì vậy, ông ta nhướng mày với trợ lý bên cạnh, trợ lý thấy vậy thì lấy ra một văn kiện đã chuẩn bị từ sáng sớm, xác định không có gì sai sót mới đưa văn kiện cho Thẩm Vọng Tân, gật đầu với anh một cái.
Thẩm Vọng Tân cầm lấy cây bút ký tên, nghiêm túc ký tên vào bản hợp đồng cuối cùng với Nhạc Thượng, giống như năm mười chín tuổi anh ký hợp đồng đầu tiên với Lạc Thượng.
Ký xong hợp đồng xong, họ bắt tay nhau, "Hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai."
Thẩm Vọng Tân mỉm cười, "Dĩ nhiên rồi."
Rất nhiều nhân viên của công ty nhìn thấy Thẩm Vọng Tân và Đặng Khôn mang theo đoàn luật sư rời khỏi công ty, họ đột nhiên nhận ra rằng hôm nay đã là ngày 15 tháng 8, là ngày mà hợp đồng tám năm của nhóm YLQSL kết thúc.
Sau khi ra khỏi công ty, Thẩm Vọng Tân cảm thấy trong lòng giống như một cơn gió thổi qua, rất mát mẻ, đồng thời nơi này giống như vừa được gỡ xuống thứ gì đó, cả người nhẹ nhõm, trong lòng chợt thoải mái chưa từng có.
Đặng Khôn tiễn đoàn luật sư xong, quay đầu lại liền thấy Thẩm Vọng Tân hơi ngẩng đầu, lông mày giãn ra, khóe miệng anh ấy liền nhếch lên, "Tâm trạng rất tốt hửm?"
Thẩm Vọng Tân quay đầu lại nhìn Đặng Khôn, "Đương nhiên rồi, vô cùng tốt."
"Vậy lát hẹn ăn cơm nhé? Anh gọi cho đám Nhất Thừa luôn?"
"Hôm nay họ không có việc sao? Có thì giờ rảnh không?"
"Hôm nay không có gì quan trọng bằng việc lão tứ của chúng ta chấm dứt hợp đồng thành công đâu." Đặng Khôn bá vai Tô Tinh Dã, "Nhân tiện gọi thêm Tô Tinh Dã đi cùng đi, tiệc mừng hôm nay không thể thiếu em ấy được."
Thẩm Vọng Tân cười nói, "Được."...
Khi Thẩm Vọng Tân gọi đén, Tô Tinh Dã vẫn đang ở phòng chụp ảnh tạp chí với Ngụy Tiêu, bởi vì họ đang trong giai đoạn tuyên truyền《 Tiên Mặc 》 và lúc này hai người vẫn đang chụp nên điện thoại là Tiểu Thuần nhận.
"Vâng đúng rồi."
"Vẫn còn chụp hình cơ."
"Chờ chị ấy chụp xong rồi gọi lại cho anh sau, được rồi, vâng."
Khoảng nửa tiếng sau, buổi chụp hình của hai người mới kết thúc. Sau khi kết thúc, Tiểu Thuần đưa điện thoại cho Tô Tinh Dã, nhướng mày nhìn cô, Tô Tinh Dã lập tức hiểu ý cầm điện thoại đi ra ngoài gọi lại cho Thẩm Vọng Tân, lúc cô gọi tới, hẳn là anh đang lái xe.
Tô Tinh Dã lập tức hỏi: "Hôm nay anh chấm dứt hợp đồng như thế nào?"
"Buổi đàm phán diễn ra khá tốt, đã chấm dứt hợp đồng thành công rồi."
“Oa.” Giọng của Tô Tinh Dã đột nhiên trở nên phấn khích, không cẩn thận hơi lớn tiếng làm tất cả nhân viên đi qua đều nhìn lại. Cô lập tức giơ tay che miệng, giảm bớt sự tồn tại của mình, nhưng giọng nói vẫn mang sự kích động khó tả, "Thật không?"
"Ừ, là thật."
"Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi."
Thẩm Vọng Tân nở nụ cười, "Chụp hình xong rồi à?"
"Vâng, xong rồi, lát nữa tẩy trang xong thì có thể đi rồi."
“Tốt lắm, bây giờ anh cũng đang trên đường, lát nữa sẽ đến đón em, buổi tối chúng ta đi ăn tối với anh Đặng và những người khác nhé."
“Được ạ.” Thực ra Tô Tinh Dã đã rất quen thuộc với bọn họ rồi. Lúc quay phim 《 Chờ Đợi 》, Đặng Khôn và những người khác trong đoàn có tới thăm ban, bề ngoài là thăm Tần Dị Tây nhưng thực tế toàn mang những món cô thích.
“Chị Tinh Dã.” Giọng Tiểu Thuần đột ngột vang lên từ phía sau.
Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người nhìn sang.Tiểu Thuần vẫy tay với cô, "Anh Trần tìm."
Thẩm Vọng Tân nói: "Nếu em có việc thì đi trước đi, khi nào anh đến sẽ gọi cho em."
Tô Tinh Dã “dạ" một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó đi về phía Tiểu Thuần, "Sao vậy?"
"Anh Trần nói rằng một trong những bức ảnh không tốt lắm nên muốn chụp lại."
***
Lần chụp lại này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, vì vậy sau khi chụp xong, Tô Tinh Dã vội vàng chào nhiếp ảnh gia và nhân viên rồi nhanh chóng quay trở lại hậu trường, nghe Tiểu Thuần nói, Thẩm Vọng Tân đã đã đến đây được một lúc rồi và đang ở bãi đậu xe.
Bởi tạo hình của buổi chụp lần này cũng theo phong cách thường ngày nên Tô Tinh Dã không mất thời gian tẩy trang. Sau khi thay quần áo xong cô liền vội vàng chạy ra ngoài, gặp Ngụy Tiêu vừa mới trở về, Ngụy Tiêu gọi cô lại. "Tinh Dã."
Tô Tinh Dã không thể không dừng lại, "Có chuyện gì vậy?"
Ngụy Tiêu vừa muốn nói, nhưng thấy cô có vẻ rất vội nên hỏi: "Cô có việc đi gấp sao?"
Tô Tinh Dã gật đầu "vâng" một tiếng.
"Ồ, không có gì đâu, vậy cô đi đường cẩn thận đó."
Tô Tinh Dã còn đang nghĩ đến chuyện Thẩm Vọng Tân đang đợi mình nên cũng không có nghiên cứu sâu lời anh ta nói, sau khi nói "Tạm biệt" với anh ta liền vội vàng dẫn Tiểu Thuần tới thang máy.
Trợ lý của Ngụy Tiêu từ phía sau đi tới, nhìn Ngụy Tiêu đang đứng ở cửa hậu trường, "Tôi vừa thấy chị Tinh Dã rời đi, không phải hôm nay anh nói muốn mời cô ấy đi ăn tối sao?"
Ngụy Tiêu "Ừm" một tiếng rồi đi vào hậu trường.
Trợ lý: "???"
Tiểu Thuần rời đi sau khi Tô Tinh Dã lên xe của Thẩm Vọng Tân.
Sau khi lên xe, Tô Tinh Dã chồm người sang hôn lên má anh, vẻ mặt hối lỗi, "Xin lỗi, anh đợi lâu rồi đúng không? Anh Đặng và mọi người có phải cũng đang chờ chúng ta không?"Thấy cô lo lắng hỏi hai lần, Thẩm Vọng Tân mỉm cười xoa đầu cô. "Cũng không chờ lâu lắm, anh Đặng và mọi người vừa lên đường thôi."
Nghe đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Ngồi cho đàng hoàng, thắt dây an toàn đi, chúng ta đi."
“Ok.” Tô Tinh Dã lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay lại và thắt dây an toàn.
Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, "Ngoan lắm."
Tô Tinh Dã hơi nhướng mắt.
Lúc hai người qua đó thì anh Đặng và mọi người đã đến.
"Đến rồi à, mau tới đây ngồi đi."
Đây không phải là lần đầu tiên gặp nhau, kể ra thì mọi người đều rất quen thuộc với nhau. Khi đến đông đủ thì họ bắt đầu gọi món. Khi ăn, Đặng Khôn luôn để cho Tô Tinh Dã ăn nhiều thêm một chút, trên mặt là nụ cười của một người cha già, không ai trong số năm người số họ được hưởng phúc lợi như vậy.
Lục Kỷ Tiềm "Chậc chậc" hai tiếng, "Anh Đặng, sao anh tiêu chuẩn kép quá vậy?"
Đặng Khôn liếc anh ta một cái, "Sao anh lại tiêu chuẩn kép chứ?"
“Anh chưa bao giờ nói với tụi em rằng hãy ăn nhiều thêm một chút đi cả.” Mà chỉ nhấn mạnh đến việc tập thể dục, giảm cân và tốt nhất là không nên ăn.
Đặng Khôn liếc anh ta một cái, "Anh chưa nói nhưng mấy cậu có ăn ít sao?"
Những người kia nhìn nhau rồi lặng lẽ cúi đầu, đúng là không có thật.
Tô Tinh Dã thấy vậy cũng không nhịn được cúi đầu im lặng mím môi dưới. Cô rất thích mọi người trong nhóm của Thầm Vọng Tân, họ khiến cô cảm thấy rất ấm áp, giống như người một nhà vậy.
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy cô cười trộm, khóe môi cũng không khỏi nhếch lên.
Lương Đẳng ngay lập tức la ầm lên: "Lại tới lại tới rồi, từ chối cơm chó nha."
"Rắc cơm chó lên đám người độc thân chúng tôi, bộ lương tâm không thấy đau hả?"“Chờ đã, là mấy cậu, không có anh, anh kết hôn rồi.” Đặng Khôn cười.
Bốn nhân vật độc thân: "..."
“Em muốn yêu đương quá đi.” Lương Đẳng ghen tị nói.
Ngay khi Lương Đẳng dứt lời, những người khác trên bàn liền nhìn cậu.
Dưới ánh mắt như dao của Đặng Khôn, Tần Dị Tây bình tĩnh nhét cho cậu một miếng thịt, "Cậu không muốn đâu."
Lương Đẳng: "..." Dạ, em không muốn.
***
Hôm nay bọn họ ăn mừng chuyện Thẩm Vọng Tân chấm dứt hợp đồng thành công nên tất nhiên sẽ nói về chủ đề này, từ khi ký kết đến khi chấm dứt hợp đồng, những năm tháng tốt đẹp nhất đều dành ở Nhạc Thượng, những năm cay đắng đó không ai biết ngoại trừ chính bọn họ. Nói đến chuyện năm ngoái, mấy người đàn ông như họ cũng không khỏi đỏ mắt.
Tô Tinh Dã nghe có chút không rõ nên cô luôn cảm thấy bọn họ muốn nói gì thì cứ nói hết ra đi nhưng cô cũng không hỏi, bởi vì lúc này cô cảm nhận được tâm trạng buồn bã của họ, cô không biết mình có thể làm gì nên im lặng lắng nghe, bàn tay đặt dưới bàn ăn chậm rãi hướng về phía Thẩm Vọng Tân, chen vào tay anh, âm thầm an ủi anh.
Thẩm Vọng Tân rũ mắt nhìn dưới bàn ăn, sau đó nghiêng đầu về phía cô cười một tiếng, đôi mắt luôn dịu dàng giờ đã hơi ửng đỏ.
Lương Đẳng đang im lặng đột nhiên đứng lên, "Bia gần hết rồi, để em đi lấy cho các anh một ít."
Lương Đẳng đi ra ngoài khá lâu, Thẩm Vọng Tân hơi lo lắng cho cậu nên định ra ngoài xem. Có lẽ là anh uống hơi nhiều nên đứng không vững, mà trong số bọn họ chỉ có cô và Lương Đẳng không uống rượu nên Tô Tinh Dã vội vàng đứng lên nói: "Để em đi xem một chút."
Tô Tinh Dã tìm thấy người ở chỗ cửa cầu thang, cậu đang gục đầu ngồi trên bậc thang.
Lương Đẳng nghe thấy tiếng giật mình ngẩng đầu, khi thấy Tô Tinh Dã, theo bản năng cậu đưa tay lau mắt, lúc cậu mở miệng hỏi thì giọng nói đã hơi khàn, "Tứ tẩu, sao chị lại ở đây?"Tô Tinh Dã nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lương Đẳng, trên mặt còn có nước mắt chưa lau khô thì thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cậu, "Ra đây xem em một chút, sao lại ngồi đây khóc?"
Lương Đẳng là út trong nhóm của họ, mấy anh trai cũng rất cưng chiều cậu, bảo vệ cậu, lúc họ ở cạnh nhau cậu còn biết làm nũng nữa, vừa thấy mặt đã kêu luôn miệng “tứ tẩu, tứ tẩu”. Cậu là em trai mà Thẩm Vọng Tân thương nhất mà Tô Tinh Dã và cậu cũng xem như là bạn bè cùng lứa nên trong thâm tâm, cô cũng coi cậu như một đứa em trai, thấy lúc này cậu vẫn cứng miệng bèn nói: "Còn nói không khóc nữa, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô kìa."
Lương Đẳng theo bản năng giơ tay ra lau lại, quả nhiên chạm phải vết nước hơi lạnh trên mặt, "Em..."
Tô Tinh Dã nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, cô cười nói: "Có vẻ như những gì anh Thẩm nói đều không sai một chút nào."
Lương Đẳng nhìn về phía cô, "Anh Thẩm nói em cái gì cơ?"
"Anh ấy nói em là một con ma thích khóc nhè."
Lương Đẳng phản bác lại, "Em không có thích khóc!"
Tô Tinh Dã giơ tay vỗ vai cậu, "Đẳng Đẳng, những chuyện trước kia đều đã qua rồi, chúng ta đều phải nhìn về phía trước. Đi thôi, bọn họ vẫn đang chờ chúng ta đấy, nhé?"
Lương Đẳng theo Tô Tinh Dã đứng lên, nhìn bóng lưng của cô, cậu nhỏ giọng nói: "Chị, không phải như vậy đâu."
...