Lúc này trên trang đầu siêu thoại tất cả đều hình sân bay của Thẩm Vọng Tân trở về Bắc Kinh, siêu thoại cũng điên rồi, có lẽ hình tượng của Thẩm Vọng Tân cho tới nay đều là ấm áp, đột nhiên chuyển hình làm nhóm fan kích động gào khóc, này cũng thật rung động đi! Ánh mắt này! Khí chất này! Thật sự bùng nổ!!
Trật tự của nhóm Lượng Tân Tân rất tốt, bên ngoài sân bay đường của Thẩm Vọng Tân lên xe cũng không bị kẹt, vì vậy sau khi đi ra từ sân bay Thẩm Vọng Tân vẫy tay với các cô ấy và thuận lợi lên xe, bởi vì vừa lên xe nên trong xe chưa mở đèn, nhưng anh lại một mùi thơm nhàn nhạt vô cùng quen thuộc.
Sau khi Đường Yên từ bên ngoài đóng cửa xe lại, Tô Tinh Dã lập tức nhào vào lòng anh, cánh tay rắn chắc của anh gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, đè thấp giọng: “Lá gan lớn nhỉ?”
Tô Tinh Dã ở trong xe bảo mẫu cả buổi, hai bên của xe đều là Lượng Tân Tân, nếu thật sự có fan tư sinh nhân lúc không có người trộm lên xe thì thật sự xe đối mặt với cô, nhưng cô rất nhớ anh, một chút thời gian chờ đợi cũng không thể, hai tay của cô vòng qua cổ anh: “Em rất nhớ anh.”
Đã lâu không được ôm chặt cô vào lòng như vậy, nói ra nổi nhớ kiềm nén của mình, đôi mắt của Thẩm Vọng Tân tối sầm lại.
Lúc này Đường Yên cũng đã lên xe, lái xe đi, rất nhanh đem fan và phóng viên bỏ lại phía sau, Đường Yên vừa định quay đầu lại nói với hai người họ ở phía sau mấy câu, nhưng còn chưa quay đầu lại, một tiếng “bốp” của tấm vách ngăn, che kín chặt chẽ, Đường Yên giả vờ sờ cái mũi.
Hơi, cô không nên có ý định nói chuyện.
Mà Tô Tinh Dã ở sau xe cũng bị môi của người đàn ông lắp kín, lúc này cả người cô đều ngôi trong lòng anh, eo và ót đều bị đều bị siết chặt, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ nhanh chóng cậy hàm rang của cô, tiến công mạnh mẽ của anh, toàn bộ sức lực của cô giống như kiệt sức, chỉ có thể dựa vào người anh.
Hô hấp của Thẩm Vọng Tân càng ngày càng nặng nề, thân hình cũng ngày càng căng chặt, nhưng lại như trước bận tâm còn ở trong nên từ đầu tới cuối còn chưa vượt qua ranh giới, sau khi nụ hôn chấm dứt, hai người đều không làm gì, đôi mắt của cả hai đều hơi phiếm hồng, nhất là Thẩm Vọng Tân, giống như có ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối, quá mức nồng nhiệt, giọng nói nặng nề: “Trở về lại tính sổ.”
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Tinh Dã đỏ bừng, cô rõ ràng cảm giác được chỗ kia biến hoán, vì vậy theo bản năng muốn giãy dụa xuống, nhưng cô vừa động đa bị đôi tay kia nắm: “Đừng nhúc nhích.”
“Chính là......”
“Cứ như vậy đi.”
Tô Tinh Dã nóng bừng.
“Động nữa sẽ không thể khống chế.” Giọng nói của Thẩm Vọng Tân ngầm cảnh cáo.
Thấy vậy, Tô Tinh Dã quả nhiên bất động.
Một đường này không thể biến mất được, gương mặt đỏ ửng của Tô Tinh Dã vẫn như cũ.
......
Sau khi xe bảo mẫu tiến vào hầm gar a của tiểu khu, lúc này Thẩm Vọng Tân mới buông cô ra, để cô sửa sang lại quần áo, đôi mũ và đeo khẩu trang như trước, chào hỏi Đường Yên và tài xế trước mặt, một tay cầm hành lý tay còn lại nắm tay của Tô Tinh Dã, bước vào thang máy, lên lầu.
Hai người đều không nói lời nào ở trong thang máy, hoàn toàn khác so với bầu không khí trong xe, nhưng Tô Tinh Dã biết rõ đây chính là dấu hiệu báo trước khi mưa bão tới.
Quả nhiên, hai người vừa mới vào cửa, đèn còn chưa bật, một tiếng đóng cửa “Rầm”, cả người Tô Tinh Dã được bế lên, mục tiêu chính xác đi đến sofa phồng khách, hành động này, dường như còn một cước đá ngã vali, vali ngã mạnh trên tấm thảm ở huyền quan, bất quá lúc này không ai chú ý đến.
Tô Tinh Dã bị đặt trên sofa mềm mại, hai đôi môi đẹp quấn lấy nhau, không biết so với vừa nãy buông ra bao nhiêu, trong lúc hôn, Tô Tinh Dã hừ không thoải mái, nhưng vẫn như trước bị chặn lại, lần lượt dây dưa đòi lấy, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa.
“Không được nữa.” Tô Tinh Dã thật sự không chống đỡ được, anh rất thật sự quá ác liệt, so với trước đây còn ác liệt hơn.
Bàn tay bị ép chặt, mười ngón tay bị ấn trên sofa, giọng nói trầm khàn của người đàn ông: “Ừ.”
Một chữ bình tĩnh, không có gì phản bác.
Điều hòa bên trong không có mở, nhưng nhiệt độ nóng như bình thường, Tô Tinh Dã vô lực tựa vào bờ vai anh, lười nhác không muốn nhúc nhích, chỉ có thể yếu ớt tùy ý để anh ôm vào nhà tắm tắm rửa.
Sau khi nằm trong chăn, Tô Tinh Dã kép bộ đồ ngủ của mình, nhìn thoáng qua, than thở nói: “Đều là màu xanh.”
Sau khi cô nói xong cũng không đợi Thẩm Vọng Tân trả lời, vừa lúc ngẩng đầu ên nhìn thấy ánh mắt của người dừng ở bờ vai mình, trong anh mắt toát lên thần sắc quen thuộc nhất thời làm sắc mặt Tô Tinh Dã đỏ lên, nhanh chóng khép áo ngủ lại, đôi mắt trừng anh không có lức sát thương: “Nhìn gì vậy?”
Dáng vẻ xấu hổ của anh làm cho tâm tình của Thẩm Vọng Tân tốt lên, mỉm cười ôm lấy vòng eo của cô vào lòng: “Cũng không phải là chưa từng xem.”
Tô Tinh Dã càng xấu hổ hơn, đem mặt vùi vào ngực anh: “Quá đáng!”
Thẩm Vọng Tân cười ha ha, Tô Tinh Dã nghe thấy lòng ngực rung động của anh, tuy rằng mặt đỏ tai hồng, nhưng trái tim lại thêm ổn định không nói nên lời, dày vò qua đi cơn buồn ngủ dần đuổi đến: “Anh buồn ngủ chưa?”
“Em buồn ngủ hả?” Anh hỏi lại.
Tô Tinh Dã gật đầu, cô xong một thông cáo vội vàng đến đón anh, sau đó trở về eo còn bị giày vò, sao có thể không buồn ngủ?
Thẩm Vọng Tân vuốt mái tóc thơm của cô, ôn nhu nói: “Vậy ngủ đi?”
“Được.”Tô Tinh Dã ngáp một cái, theo thói quen đem chân vắt lên đùi anh, sau đó thoải mái đi vào giấc ngủ.
Thẩm Vọng Tân nương theo ánh trăng nhìn dáng vẻ của người trong lòng, ôm chặt cô, cúi đầu đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô, cũng chầm chậm nhắm mặt lại.
......
Buổi sáng lúc Tô Tinh Dã tỉnh lại, không có Thẩm Vọng Tân không ở bên cạnh, cô theo bản năng duỗi cả người, lại cảm thấy vòng eo đau nhức, thiệt là quá bạt mạng, đau quá......Cô vừa xoa eo vừa vừa xuống giường tiến vào nhà vệ sinh, dùng dây thun buộc tóc dài sau đó rửa mặt.
Cô mở cửa đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang đứng ở dưới lầu, anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám trắng, dáng người cao to, ánh nắng ấm áp chiếu vào người anh qua cửa kính, đầu tóc vẫn như trước sạch sẽ gọn ràng thêm vài phân nghiêm nghị, anh đang gọi điện thoại, sau khi nghe được âm thang liền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cô khóe môi giương lên, trong nháy mắt Tô Tinh Dã hiểu được trái tim mình hung hăng bị đánh trúng, mạnh mẽ nhảy lên.
Thẩm Vọng Tân trả lời đầu kia một tiếng, lúc này mới cúp máy, bước về hướng cô: “Tỉnh rồi?”
Tô Tinh Dã “ừ” một tiếng, xuống lầu về hướng anh, cô giang hai cánh tau, anh ôm lấy cô.
“Lát nữa chúng ta về nhà ăn cơm đi?” Thẩm Vọng Tân đem cằm đặt lên đầu của cô.
“Dì gọi điện thoại sao?” Cô hỏi.
“Đúng vậy, muốn chúng ta về nhà ăn cơm trưa.”
“Có thể a” Tô Tinh Dã vừa nói vừa đưa tay sờ tóc anh, vẫn như trước có chút đâm tay: “Khi nào tóc anh mới dài ra?”
Thật ra tóc anh cũng tính là nhanh dài, lúc trong đoàn phim cũng cắt vài lầm, vì vậy cười nói: “Có thể là quan một khoảng thời gian nữa, không đẹp sao?”
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Không có, em thấy rất đẹp.”
Thẩm Vọng Tân cúi đầu hôn lên trán cô, hiện tại đã không còn sớm, hai người còn phải trở về ăn cơm, cho nên thân mật một lát liền chạy đi thu dọn.
Tô Tinh Dã trang điểm nhẹ nhàng, vừa tô son lên liền nhìn thấy người đàn ông vốn đang mặc áo khoác nhìn cô chăm chú: “Anh nhìn em làm gì?”
Thẩm Vọng Tân đi tới chỗ cô,từ phía sau ôm cô: “Em son môi thật đẹp>”
Khóe miệng của Tô Tinh Dã giương lên: “Hả, thật không?”
“Ừ, đẹp lắm.” Nói xong, đã muốn hôn.
Tô Tinh Dã nhanh tay lẹ mắt che miệng anh: “Không được, phải tranh thủ đi rồi.”
Thẩm Vọng Tân bị cô che miệng, chớp mắt thỏa hiệp, Tô Tinh Dã lúc này mới buông anh ra, nhưng cô vừa buông, môi của người nọ lập tức tiến lên hôn môi cô, cũng không cọ xát, chính là hôn một cái liền rút ra.
Động tác của anh thật sự quá nhanh, Tô Tinh Dã nhất thời đều không phản ứng lại, nhưng lúc ánh mắt của cô lại rơi trên bờ môi anh liền mỉm cười, bởi vì lúc này môi của anh dính son môi của cô, lại không đều, cô cười lớn: “Anh lại đây.”
Thẩm Vọng Tân nghe lời đi qua.
Tô Tinh Dã lấy tay nhẹ nhang lau đều son trên miệng anh, cười nói: “Tốt lắm.”
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn thoáng trong gương, nhíu mày, tuy rằng anh thường xuyên đóng phim hoặc tham gia hoạt động cũng không phải không son môi, nhưng việc đó chỉ giới giạn trong công việc, khi có việc riêng anh nhiều nhất cũng chỉ nhận son, vì thế anh theo bản năng đưa tay lau son đi.
Tô Tinh Dã lập tức nắm lấy tay anh: “Không được lsu, cứ như vậy, anh không phải nói nó đẹp sao?”
Thẩm Vọng Tân: “......” Ý tứ của anh là nói son môi này trên môi cô đẹp, nhưng anh vẫn thỏa hiệp, dù sao cũng là mình hôn lên trước, son môi cũng do mình son đi.
Thẩm Vọng Tân giúp Tô Tinh Dã mặc áo khoác ngoài, còn tri kỉ thắt cho cô một cái nơ con bướm: “Đi thôi.”
Tô Tinh Dã gật đầu, hai người tay nắm tay đi xuống lầu.
Còn một quãng đường dài, cho nên lúc Thẩm Vọng Tân lái xe, Tô Tinh Dã vừa nói chuyện với anh vừa lướt Weibo, đương nhiên cô ấy đăng nhập vào Weibo nhỏ, tiến vào trang đầu siêu thoại nhìn nội dung của anh.
Thời điểm phía trước đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Vọng Tân đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Tạo sao số hào của em không theo dõi siêu thoại CP của chúng ta?”
Tô Tinh Dã nghe vậy, đôi mắt mở to: “Anh không muốn để em sống sao?”
Tô Tinh Dã đặt điện thoại trên đầu gối: “Em là fan only của anh, fan ony đó anh hiểu không,, em chú ý siêu thoại CP còn không phải không muốn sống sao?”
Thẩm Vọng Tân nghĩ nghĩ: “Em là bạn gái của anh.”
“Không liên quan đến vấn đề bạn gái.”
Trong vòng fan, không có sự mập mờ về thuộc tính fan, bằng không nhất định sẽ bị xâu xé nặng, còn nữ, lúc cô chú ý đến anh, hai người họ khi đó còn chưa có CP, lúc đó cô chỉ vô cùng đơn giản thích anh mà thôi.
...