Lục Dự Lễ đối đầu với Lý Tri Hàng, Ngũ hoàng tử ngăn chặn Cửu hoàng tử. Phó Tuần và Chu Thưởng đang rất nhập tâm thì Khương Nghị đột nhiên hô “Cắt!”, hiện trường dần dần yên tĩnh lại.
Khương Nghị giơ loa: “Mấy người có thể đánh thật hơn không? Chiến trường chứ có phải phòng chơi game đâu.”
“Mấy người đang là kẻ địch của nhau mà! Kẻ địch! Nhớ chưa? Ra tay mạnh lên cho tôi!!!”
Bầu không khí đang rất bi thương nhưng Khương Nghị vừa cất tiếng thì mọi thứ lập tức tan biến. Hai người lau vết máu trên mặt rồi nhìn nhau bật cười. Đạo diễn nói không sai, cách họ đánh nhau quả thật rất giả.
Khương Nghị nhìn hai người đang đứng cười kia thì hơi dở khóc dở cười. Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một hai lần, quay đánh nhau mà nhìn không khác gì mấy con mèo con đang gãi ngứa. Cả đám ai cũng không nỡ xuống tay, xem ra diễn viên mà có quan hệ tốt với nhau quá cũng không ổn.
Bên kia Thẩm Vọng Tân và Thích Chử vẫn đang quay.
Xung quanh rất ồn ào, nhưng trong mắt Lục Dự Lễ chỉ có Lý Tri Hàng. Hốc mắt chàng hồng hồng, nghẹn ngào cầu xin: “A Hàng, quay đầu đi.”
“Ta đã sớm không quay đầu được nữa rồi. Cho dù phía trước là vực sâu thì ta cũng sẽ bước tiếp.”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên những lời dạy bảo của bá phụ sao?”
Lý Tri Hàng nghe vậy thì bật cười: “Ta nhớ rõ. Tất nhiên nhớ rõ chứ! Phải bảo vệ quốc gia. Nhưng mà ngươi nói đi ta phải bảo vệ ai đây. Quốc gia của ta đâu? Người thân của ta đâu? Phụ thân ta cả đời bảo vệ mảnh đất này nhưng cuối cùng không phải chết trong tay quân thù mà bị chính tay quân chủ mà mình bảo vệ giết chết. Ngươi nói xem ta phải làm gì đây?”
Lục Dự Lễ nhìn sắc mặt thống khổ của Lý Tri Hàng, không biết nên nói gì: “Nhưng ngươi còn A Yểu mà. Ngươi không nghĩ cho muội ấy sao?”
“A Yểu là muội muội của ta, ta đã sớm an bài tốt cho nó rồi. Nếu ta còn sống thì ta chắc chắn sẽ đón nó về, còn nếu….” Lý Tri Hàng ngừng lại. Lúc hắn quyết định đi con đường này thì hắn đã sớm chừa đường lui cho muội muội của mình rồi. Sáng nay hắn đã phái người đưa Lý Uyển Yểu ra khỏi Kinh thành, cho dù kết cục như thế nào thì nàng cũng sẽ không bị liên lụy.
Đổi cảnh, Lục Dự Lễ và Lý Tri Hàng lao tới đánh nhau. Lý Tri Hàng cầm kiếm đâm vào Lục Dự Lễ nhưng Lý Uyển Yểu – người đáng lẽ đang ở rất xa lại đột nhiên lao ra khiến Lý Tri Hàng và Lục Dự Lễ lập tức ngây người.
Thanh kiếm trong tay Lý Tri Hàng rơi xuống: “Muội muội…”
Máu tươi thấm đỏ áo, nàng yếu ớt ngã vào người Lục Dự Lễ. Lục Dự Lễ duỗi tay ôm lấy nàng, ba người đồng thời ngã ngồi trên mặt đất.
Khương Nghị không chớp mắt nhìn ba người trong màn hình, khẩn trương siết chặt nắm tay. Cảnh này thật sự rất quan trọng.
Lý Uyển Yểu giơ tay vuốt ve gò má nam nhân ấy. Kể từ lúc Cửu hoàng tử đối đầu với Ngũ hoàng tử, ca ca và chàng cũng tách ra. Nàng đứng ở giữa, không thể không lựa chọn ca ca bởi vì ca ca chỉ có một mình: “A Lễ ca ca, rất lâu rồi chúng ta không được gặp nhau… muội rất nhớ huynh.”
Từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt của Lục Dự Lễ rơi xuống. Chàng nắm lấy tay Lý Uyển Yểu, an ủi nàng mà lại như đang an ủi chính mình, run rẩy cất lời: “Sẽ không có việc gì, đừng sợ, ta mang muội đi tìm Thái y.”
“A Lễ ca ca, xin lỗi…” Không thể ở bên huynh.
Lục Dự Lễ hiểu: “Không sao, không sao mà.”
Lễ Uyển Yểu cố gắng nở nụ cười: “Huynh nói xem thật sự có kiếp sau sao? Nếu thật sự có… kiếp sau, nếu có thể gặp huynh thì tốt rồi ···”
Lý Tri Hàng nhìn máu đỏ trên tay mình, ngơ ngẩn thốt lên: “Không phải huynh đã đưa muội ra khỏi thành sao… vì sao lại quay về… vì sao chứ?????…”
“Ca ca đừng buồn… Huynh không sai… Là muội….” Lý Uyển Yểu nắm tay Lý Tri Hàng, mang theo sự lưu luyến, khó khăn nói tiếp: “Ca ca… chúng ta về nhà đi… muội muốn… về nhà…”
Cánh tay nhỏ vô lực rũ xuống, rơi vào lòng bàn tay của Lý Tri Hàng, lạnh lẽo đến dọa người. Hắn nổi điên xông đến đẩy Lục Dự Lễ ra, bế Lý Uyển Yểu không còn hơi thở lên, cất từng bước đi ra ngoài. Trong miệng vẫn lẩm bẩm mãi: “Được… chúng ta về nhà… ca ca mang muội về nhà…”
Lúc Lý Uyển Yểu được Lý Tri Hàng bế lên, một cây trâm ngọc lan từ trong tay áo nàng rơi ra và dừng trên đùi Lục Dự Lễ.
Cảnh quay kết thúc, Tô Tinh Dã súc miệng bằng nước ấm đến mấy lần mà vẫn ngửi thấy mùi máu tươi. Lần đầu tiên dùng máu giả còn chưa quen nên cô không thoải mái lắm. Đang định đi súc miệng tiếp thì Thẩm Vọng Tân bước đến.
Ánh nhìn của Tô Tinh Dã dừng lại ở đôi mắt kia, nhớ lại cảnh quay vừa nãy khi anh vừa khóc vừa cất lời. Hốc mắt đỏ ửng, nước mắt rơi ướt cả mí mắt khiến cô thiếu chút nữa không nhịn được mà ôm lấy anh. Đến lúc ấy cô mới biết, hóa ra đôi mắt dịu dàng ngày thường khi khóc lên lại động lòng như vậy.
Trong lúc cô nghĩ ngợi lung tung thì Thẩm Vọng Tân đã bước đến trước mặt: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tô Tinh Dã sực tỉnh: “Không có gì.”
Từ trong túi áo, Thẩm Vọng Tân lấy ra một hộp kẹo nhỏ.
Tô Tinh Dã ngơ ngác nhìn hộp đường: “Kẹo?”
“Ừ.”
Tô Tinh Dã nhận lấy, mở nắp, mùi hương dâu ngọt ngào bay ra. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vị dâu à?”
Thẩm Vọng Tân tựa lưng vào tường, gật đầu: “Ừ.”
Tô Tinh Dã nếm thử một viên, vị ngọt của kẹo kết hợp với hương dâu thanh mát lập tức xâm chiếm khuôn miệng cô: “Ngọt quá.”
“Ngon không?”
“Ngon.”
Tô Tinh Dã tò mò hỏi: “Sao anh lại mang kẹo bên mình?”
“Trước kia đóng phim hay bị tụt huyết áp nên cần có đường để bổ sung năng lượng.”
Tô Tinh Dã ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Hóa ra anh thích vị dâu à?”
Thẩm Vọng Tân hơi ngượng ngùng: “Tôi thích ăn dâu tây.”
Tô Tinh Dã chớp chớp mắt, thích ăn dâu tây với ăn kẹo vị dâu có gì khác nhau à? Ngẫm nghĩ một hồi rốt cuộc cô cũng hiểu ra, không nhịn được cúi đầu bật cười.
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, ho nhẹ hai tiếng: “Em cười cái gì?”
Tô Tinh Dã vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì, không có gì, thật ra… tôi cũng thích ăn dâu. Bất cứ cái gì mà là vị dâu tôi đều thích.”
“Thật không?” Thẩm Vọng Tân hỏi.
Tô Tinh Dã gật đầu chắc nịch: “Thật.”
Tô Tinh Dã nhìn hộp kẹo trong tay, hỏi: “Anh còn không?”
“Kẹo?”
“Ừ.”
“Còn.”
“Vậy cho tôi hộp này nhé?”
Thẩm Vọng Tân bật cười: “Vốn dĩ định cho em mà.”
Tô Tinh Dã cười tươi như hoa: “Cảm ơn anh.”
“Tinh Dã?” Giọng của Du Thư Yên từ đằng xa vọng tới. Tô Tinh Dã ngó sang, nhìn thấy cô ấy đang vẫy tay với mình, bèn quay sang nói với Thẩm Vọng Tân: “Chị Yên tìm tôi, tôi đi trước nha.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Bye bye.”
Cả ngày họ phải mặc đồ diễn suốt mười mấy tiếng, cho nên Tô Tinh Dã bèn nhét hộp kẹo vào trong đai lưng theo thói quen. Thẩm Vọng Tân thấy vậy thì không khỏi bật cười.
Tô Tinh Dã đi rồi, Trì Hủ không biết từ nơi nào xuất hiện, ngửa tay nhìn Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân khó hiểu nhìn cậu: “Làm gì vậy?”
Trì Hủ đúng lý hợp tình nói: “Vừa rồi không phải anh cho Tiểu Tinh Dã kẹo sao? Em cũng muốn một hộp.”
Thẩm Vọng Tân cạn lời, duỗi tay đánh một cái lên bàn tay kia: “Còn trong xe đó, lúc về rồi cho cậu.”
“Nhớ đó.” Trì Hủ nhắc nhở.
“Nhớ mà.”
Trì Hủ nhìn Du Thư Yên đang nói chuyện với Tô Tinh Dã, đột nhiên hỏi Thẩm Vọng Tân: “Anh, còn chưa đến một tháng nữa là chúng ta đóng máy rồi đúng không?”
“Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tháng mười hai là có thể đóng máy rồi. Sao vậy?”
“Em nghĩ tới cảnh đóng máy rồi sẽ không còn được gặp Tiểu Tinh Dã mỗi ngày nữa thì hơi đau lòng. Ai biết sau này có cơ hội hợp tác hay không.”
Thẩm Vọng Tân nhìn về phía Tô Tinh Dã, trả lời Trì Hủ: “Cơ hội nhiều như vậy chắc chắn sẽ có. Cậu không thấy hai năm nay chúng ta đã hợp tác với nhau ba bộ rồi sao?”
Trì Hủ gật đầu: “Đúng ha, em phải về nhờ người đại diện giúp em tìm hiểu xem cô ấy diễn bộ nào tiếp theo để em đi chào hỏi với đoàn đó trước mới được.”
Thẩm Vọng Tân không biết nói gì hơn.
Vốn dĩ Tô Tinh Dã đã quay xong từ ngày hôm qua, Thẩm Vọng Tân và Thích Chử cũng đã hoàn thành những cảnh ở Hàng Châu, nhưng phải quay vài cảnh bổ sung nên vẫn chưa được nghỉ ngơi. Sáng sớm, lúc đến phòng hóa trang thì nhìn thấy trên bàn mình có một hộp dâu tây, cô hơi ngạc nhiên hỏi thợ trang điểm: “Chị ơi, sáng nay đạo diễn cho dâu tây à?”
Thợ trang điểm đang lau dọn đồ nghề, nghe vậy thì đáp: “Không phải, là thầy Thẩm cho đấy.”
Tô Tinh Dã đi qua ngồi xuống, mở hộp dâu ra, dùng tăm xỉa răng xiên một quả bỏ vào miệng, ngọt quá đi.
“Tinh Dã, chúng ta bắt đầu nhé?” Thợ trang điểm vỗ vai cô.
Tô Tinh Dã vừa ăn dâu vừa gật gật đầu.
Trong lúc trang điểm, thấy Tinh Dã vẫn luôn nhìn hộp dâu tây, cô ấy buồn cười nói: “Em thích thì cứ ăn đi. Chị chưa bôi son cho em mà.”
Tô Tinh Dã nhìn những quả dâu căng mọng, hỏi lại: “Được không ạ?”
Chị trang điểm gật đầu: “Được mà. Cho dù bôi son rồi em chỉ cần ăn cẩn thận chút là được à.”
Tô Tinh Dã yên tâm, trong lúc chị trang điểm vẽ mắt cho mình, cô yên lặng lấy một quả dâu tây.
Dáng vẻ vô tư ngồi ăn dâu trông đáng yêu vô cùng.