Nhiệt độ thảo luận của chương trình cho dù là bốn ngày trước hay sáu ngày sau đều là một lúc một tăng cao. Cho đến khi chương trình chính thức kết thúc thu được một chữ “bạo".
Chương trình có thể bạo như thế ngoại trừ là vì có hai đại đỉnh lưu như Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã tham gia còn là vì các cặp vợ chồng khác cũng rất hoà hợp. Sự hoà hợp này mang đến cho khán giả một sự thư giản, nhẹ nhàng. Hiện tại khán giả đều thích các chương trình như thế.
Phòng phát sóng trực tiếp kết thúc lúc 10 giờ tối. Ngoại trừ thầy Dương Vũ cần phải bay về Hồng Kông gấp trong đêm các cặp vợ chồng còn lại cùng tổ chương trình ngày mai mới trở về.
12 giờ trưa này hôm sau bọn họ mới đáp xuống Bắc Kinh. Lúc về nhà đã là gần 2 giờ chiều. Tô Tinh Dã không cần quan tâm hình tượng nữa vừa vào nhà đã nằm trên sô pha ngáp vài cái liên tiếp. Thẩm Vọng Tân thấy thế đi lại gần bên cô, kéo cô lên ngồi vào trong lòng ngực anh.
“Có muốn đi ngủ một lúc không?”
Sáng nay bọn họ khởi hành khá sớm, còn phải ngồi một chuyến bay để trở về Bắc Kinh. Lúc này ánh nắng ấm áp chiếu vào trong nhà làm cho Tô Tinh Dã có chút buồn ngủ, cô híp mắt hỏi “Thế anh thì sao?”
“Anh không buồn ngủ. Anh dỗ em ngủ nhé"
“Em muốn ngủ ở đây. Ngủ ở trên sô pha được không?”
Thẩm Vọng Tân hôn lên mặt cô “Được.”
Tô Tinh Dã nghe thế liền nằm xuống, gối đầu lên đùi anh. Thẩm Vọng Tân thuận thế vuốt đầu cô. Qua một lúc cô đã ngủ.
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng. Anh giúp cô điều chỉnh vị trí cho thoải mái rồi lại lấy tạp chí trên bàn tuỳ tiện lật xem.
…
Từ Hải Nam trở về chưa được một tuần thì bộ phim điện ảnh của Tô Tinh Dã cũng đã đến ngày vào đoàn phim. Ngày cô vào đoàn phim, Thẩm Vọng Tân tự mình đưa cô đi sân bay. Anh nhìn cô vào cửa kiểm an rồi mới rời đi.
Bộ phim điện ảnh lần này đã quyết định nam chính. Là một lưu lượng tiểu sinh mới nổi tên Nguỵ Kỳ. Kĩ thuật diễn cũng ổn, tính cách khá tốt, hợp tác cũng rất ăn ý cho nên bọn họ hợp tác rất hài hoà.
Bộ phim điện ảnh này quay chụp hơn ba tháng. Trong khoảng thời gian này các bên săn tin không ngừng chụp được ảnh Thẩm Vọng Tân đến phim trường Hoàng Điếm thăm Tô Tinh Dã. Đợi cô tan làm lại cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, sau đó lại vui vẻ về khách sạn.
Thẩm Vọng Tân mỗi lần đến đoàn phim đều sẽ mời diễn viên trong đoàn cùng nhân viên công tác đồ uống hoặc trái cây. Tục ngữ có câu “Đã ăn đồ của người thì phải làm việc cho người" *. Lại nói Tô Tinh Dã ở đoàn phim luôn hoà hợp, không ỷ nổi tiếng mà kiêu căng. Đối đãi với nhân viên công tác luôn nhiệt tình. Đoàn phim ai cũng đều rất thích cô.
* Bản gốc “吃了人家的嘴软,拿了人家的手短” nghĩa là đã nhận đồ tốt hay ăn đồ của người khác nên chăm sóc, thiên vị cho người đó.
Vừa mới đó đã là tháng 10, nhiệt độ ở Hoàng Điếm đã giảm xuống không ít. Trong khoảng thời gian này Tô Tinh Dã ăn uống không được tốt lắm. Cô ăn không mập nhưng bây giờ nhìn bằng mắt thường cũng thấy cô đã gầy đi không ít. Tiểu Thuần lo lắng không biết phải làm sao. Tô Tinh Dã ăn uống qua loa, mới gấp hai đũa đã buông đũa xuống. Tiểu Thuần nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó cẩn thận hỏi “Chị Tinh Dã, có phải hay không …”
“Có phải hay không cái gì?”
Tiểu Thuần nhìn xung quanh một vòng, cô sát vào nhỏ giọng nói “Có phải hay không có..?”
Tô Tinh Dã nháy mắt trừng lớn.
Tiểu Thuần lại hỏi “Tháng này chị đã tới chưa?”
Trong khoảng thời gian này Tô Tinh Dã đóng phim từ lúc trời sáng cho đến lúc trời tối. Lúc này Tiểu Thuần nhắc cô mới nhớ, kinh nguyệt của cô hình như tháng này vẫn chưa thấy tới. Thấy Tô Tinh Dã do dự một hồi Tiểu Thuần liền rõ ràng.
“Hôm nay công việc không nhiều lắm. Tan làm em với chị đi bệnh viện khám xem.”
Tô Tinh Dã gật đầu cười “Được.”
“Vậy chị ăn nhanh đi, đừng để đứa nhỏ đói.”
Tô Tinh Dã thật sự ăn không vào nhưng nghe Tiểu Thuần nói như thế vẫn cố ăn hết bát cơm, còn húp bát canh bên cạnh. Nhưng canh chưa húp hết liền nôn ra, Tiểu Thuần sợ hãi không dám cho cô ăn nữa.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc Tô Tinh Dã cùng Tiểu Thuần và A Uy lén đi bệnh viện. Lúc đợi kết quả Tô Tinh Dã lo lắng không thôi, tay cũng đều lạnh đi. Bởi vì cô vẫn luôn mong chờ đứa nhỏ này.
Tiểu Thuần thấy thế giúp cô khoác áo khoác, nắm lấy bàn tay lạnh của cô.
“Chị Tinh Dã đừng lo lắng.”
Tô Tinh Dã gật đầu “Ừ" một tiếng,
Một lúc sau y tá từ bên trong đi ra “Tô Tinh Dã có ở đây không?”
Tô Tinh Dã cùng Tiểu Thuần liếc nhau một cái. Lúc này y tá cũng nhìn thấy bọn họ bên này. Tiểu Thuần chớp mắt nói “Ở đây.” Nói xong liền đỡ Tô Tinh Dã đi sang bên kia. Đến gần cửa còn “Cảm ơn" cô y tá kia một tiếng.
….
Lúc Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của Tô Tinh Dã vừa đúng lúc vừa kết thúc lịch trình. Đường Viên đang ở bên cạnh anh báo hành trình ngày mai.
“Sao thế Tinh Tinh?”
“Thẩm Vọng Tân.” Cô gọi anh
Thẩm Vọng Tân cảm giác có gì đó không thích hợp, nháy mắt liền ngồi thẳng dậy. Giọng nói anh hoảng loạn “Tinh Tinh, em đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Bên đầu kia Tô Tinh Dã không nói gì cả, chỉ nghe được tiếng khóc nức nở của cô. Thẩm Vọng Tân liền luống cuống.
“Tinh Tinh em đừng khóc, anh lập tức sẽ ….”
Đường Viên cũng cảm thấy không đúng lắm nhìn về phía Thẩm Vọng tân.
Tô Tinh Dã đánh gãy lời nói của anh “Em không có việc gì.” Cô dừng một lúc điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được, em nói đi.” Anh vội vàng trả lời cô. Nói xong còn cố ý bồi thêm một câu “Có anh ở đây.”
“Chúc mừng anh.”
“Chúc mừng cái gì?”
Lúc này Tô Tinh Dã đã ngồi ở trong xe bảo mẫu, một tay cầm điện thoại một tay cầm kết quả kiểm tra vừa nãy. Ánh mắt cô ửng đỏ, lông mi đã thấm ướt. Giọng nói cô run rẩy “Anh sẽ phải làm cha rồi.”
Thẩm Vọng Tân nghe xong nhất thời cũng không có phản ứng gì, anh sửng sốt vài giây.
“Thật vậy à?”
“Em vừa đi bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói rất khoẻ mạnh.”
Đường Viên cũng không biết xảy ra chuyện gì. Anh chỉ thấy hốc mắt Thẩm Vọng Tân đang ngồi trước anh đã đỏ. Anh cũng không biết phải làm sao, đầu kia bà chủ còn khóc. Bà chủ tại sao lại khóc? Ông chủ cũng khóc?
Không đợi Tô Tinh Dã nói tiếp Thẩm Vọng Tân đã nói “Bây giờ anh sẽ bay đến Hoành Điếm. Hiện tại liền đặt vé máy bay.”
Đường Viên nghe vậy lập tức lấy điện thoại ra đặt vé máy bay. Đặt xong mới nhớ được là vẫn còn lịch trình “Anh Thẩm nếu bây giờ đi Hoành Điếm thì lịch trình ngày mai phải làm sao đây? Anh Đặng bên kia …. ”
Đường Viên vẫn chưa nói xong câu đã bị câu nói của Thẩm Vọng Tân làm chấn kinh “Anh sắp làm ba rồi.”
Đường Viên sửng sốt vài giây “Tinh Dã chị ấy … anh... “ Đợi nửa ngày cũng vẫn chưa nói được câu hoàn chình.
Thẩm Vọng Tân nhìn Đường Viên kích động đến mức nói năng lộn xộn liền cho Đường Viên một ánh mắt khẳng định.
Tài xế phía trước phản ứng vẫn nhanh nhạy hơn “Chúc mừng ông chủ và bà chủ.”
Đường Viên chậm nửa nhịp giờ mới phản ứng lại “Chúc mừng ông chủ và bà chủ. Chúng ta đã có cậu chủ nhỏ rồi.”
Thẩm Vọng Tân vui mừng không thể che giấu được “Tháng này sẽ thêm tiền thưởng cho mọi người.”
“Ông chủ là tuyệt nhất.”
“Quá tuyệt vời. Anh đừng kích động quá, lái xe cho tốt.” Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ nói với tài xế đang kích động.
Lẽ ra là đang trên đường về nhà lúc này lại quay đầu chạy ra sân bay.
Lúc Đặng Khôn nhận được điện thoại của Thẩm Vọng Tân là lúc anh vừa kết thúc công việc. Đặng Không có chút kinh ngạc vì nhận được điện thoại từ Thẩm Vọng Tân.
“Anh Đặng, đêm nay em muốn đi Hoành Điếm. Mấy hoạt động đẩy về sau giúp em được không?”
Đặng Khôn vừa nghe nói anh muốn đi Hoành Điếm liền hiểu lí do là vì gì. Mấy tháng nay Đặng Khôn cũng biết Thẩm Vọng Tân chạy đến Hoành Điếm không biết bao nhiêu lần. Bởi vì chuyện này cũng đã đẩy lùi vài cái lịch trình. Đặng Khôn nổi giận nói “Em lại muốn làm sao nữa đây? Chạy đến Hoành Điếm mãi nên chạy đến nghiện rồi à? Không muốn đi làm nữa à? Ỷ vào việc đang nổi tiếng thì không kiêng nể gì à?”
Đầu bên kia Đặng Khôn đang gào lên, Thẩm Vọng Tân bên này chỉ tủm tỉm cười. Nghe xong lúc này anh mới nói “Anh Đặng, em sắp làm ba rồi.”
Đặng Không đang uống một ngụm cà phê để hạ hoả, nghe xong lời này liền bị sặc. Bên kia Đặng Khôn ho khan rất kịch liệt, nhưng trên tay vẫn nắm chặt di động, anh ho một tiếng hỏi "Không phải em nói giỡn chứ. Thật à?”
“Là thật.”
Đặng Khôn đứng lên, hưng phấn đi qua đi lại nói “Được, em đi đi. Mau nhanh đi đi. Hiện tại lập tức liền đi. Công việc sẽ giúp em xử lí. Đi chăm sóc cho Tinh Dã đi.”
Thẩm Vọng Tân nghe giọng của Đặng Khôn kích động. Anh nói “Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Phiền anh rồi.”
“Chúc mừng cậu.”
….
Lúc Thẩm Vọng Tân lên máy bay còn gọi cho Tô Tinh Dã một cuộc. Bảo cô không cần chờ anh cứ đi ngủ trước đi. Anh còn nhắn cho Tiểu Thuần để lấy thẻ phòng của cô. Lúc anh đến Hoành Điếm cũng đã là rạng sáng.
Thẩm Vọng Tân dùng thẻ phòng nhận được từ Tiểu Thuần mở cửa phòng. Vừa mở cửa đã thấy trong phòng sáng đèn. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, anh biết cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế. Quả nhiên vẫn chưa ngủ.
Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân lúc này đang đứng ở cạnh cửa, cô vui mừng chạy sang bên anh. Thẩm Vọng Tân ôm lấy cô vào lòng ngực anh.
“Tổ tông này làm anh sợ muốn chết.”
Tô Tinh Dã cười nói “Yên tâm, em không sao cả.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô từ trên xuống, mắt anh dừng lại trên bụng nhỏ của cô. Đôi mắt ẩn chứa sự ôn nhu cùng hạnh phúc không nói nên lời.
Tô Tinh Dã cười nhìn anh, nắm bàn tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình “Anh sờ xem.”
Bàn tay Thẩm Vọng Tân vẫn bình thản như cũ, nhưng anh biết chỉ là anh đang cố gắng mà bình thản. Ở đây có một sinh mệnh nhỏ, là con của bọn họ. Nghĩ thế tay anh lại không kìm được mà run rẩy một chút.
Tô Tinh Dã duỗi tay đặt tay lên tay anh “Anh có cảm nhận được không?”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, ánh mắt và khoé miệng đều có ý cười. Anh gật đầu.
Thẩm Vọng Tân cúi xuống bế ngang cô lên hướng về phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Anh ngồi xổm bên giường, cách một cái áo ngủ thành kính mà hôn lên bụng cô.
“Tinh Tinh, cảm ơn em.”
Nước mắt của Tô Tinh Dã liền theo khoé mắt mà rơi xuống, cô giang hai tay muốn ôm lấy anh. Thẩm Vọng Tân cười ôm lấy cô.
“Ngoan, đừng khóc.”
Cô gắt gao ôm anh, luyến tiếc không muốn buông ra.
“Em không khóc. Về sau em nhất định sẽ luôn vui vẻ. Bác sĩ cũng nói thế, phải vui vẻ.”