Thẩm Vọng Tân “Đã thức dậy rồi sao?”
“Đúng thế, vừa mới thức dậy. Anh không nghỉ ngơi sao?”
Người đầu bên kia khẽ cười “Muốn nghe giọng nói của em.”
Tô Tinh Dã trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhưng cô biết từ đây bay sang Paris phải ngồi máy bay mấy chục tiếng đồng hồ sao có thể không mệt mỏi được. Vì thế đau lòng mà nói “Đã đến nơi rồi còn không mau nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Vọng Tân “Được anh đi nghỉ ngơi đây.”
Tô Tinh Dã “Tạm biệt.”
Thẩm Vọng Tân cách một cái điện thoại, hôn cô tạm biệt.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã ôm chăn vui vẻ một lúc sau mới bò dậy rửa mặt.
Bởi vì các cảnh quay phía trước đều dồn lại đến bây giờ cho nên Tô Tinh Dã quay phim từ sáng sớm đến tối muộn mới kết thúc. Mỗi tối trở về khách sạn cô tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.
Trưa hôm nay sau khi diễn xong, lúc trên đường trở về nhân viên công tác nói với với cô “Cô Tô, mẹ của cô đến thăm cô.”
Tô Tinh Dã ngẩn người, Tiểu Thuần cũng quay lại nhìn cô.
“Mẹ của tôi sao?”
“Đúng thế, mẹ của cô đến thăm. Đang ở phòng nghỉ.”
Nhân viên công tác thấy sắc mặt cô không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi “Cô Tô làm sao thế?”
Tô Tinh Dã phục hồi tinh thần, lắc đầu bảo “Không có việc gì vậy tôi đi trước đây. Cảm ơn cô.”
“Không có việc gì.”
Tiểu Thuần nhỏ giọng nói với Tô Tinh Dã “Chuyện này chị Vân cũng không nói trước với em.”
Tô Tinh Dã “Ừ” một tiếng.
“Đi xem trước đã rồi nói.”
“Vâng, được ạ.”
Tô Tinh Dã dừng ở cửa phòng nghỉ, dùng tay đẩy cửa, cô thoáng ngừng giữa không trung.
Tiểu Thuần ánh mắt phức tạp mà nhìn cô “Chị Tinh Dã?”
Tô Tinh Dã chớp mắt “Không có việc gì.” Nói sau cô đẩy cửa bước vào phòng nghỉ.
Người ngồi bên trong nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa liền xoay người lại, tươi cười nhìn Tô Tinh Dã. Là mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm nhìn thấy cô cười cười vẫy tay “Tinh Tinh mau đến đây.”
Lúc Tô Tinh Dã nghe được tin từ nhân viên công tác, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là không thể nào. Nhưng trên đường đi đến phòng nghỉ cô đã có chút mong chờ, nhưng lúc này nhìn thấy mẹ Thẩm trái tim cô đột nhiên trở nên mềm mại. Cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
Tô Tinh Dã cười đi qua phía mẹ Thẩm “Dì, sao người lại đến đây?”
Mẹ Thẩm mở bình giữ ấm cười nói “Ta đến bên này có chuyện, nghĩ đến con cũng ở đây đóng phim nên muốn đến xem con. Còn làm đồ ăn ngon cho con.”
Tô Tinh Dã cảm thấy hốc mắt mình có chút ướt, cô cũng không muốn mẹ Thẩm vì mình mà lo lắng. Vì thế cô cười giúp mẹ Thẩm dọn đồ ăn lên trên bàn.
“Đã lâu con không được ăn đồ ăn của dì làm rồi. Ngửi mùi bụng liền kêu cồn cào.”
Mẹ Thẩm nhìn Tô Tinh Dã ánh mắt đều là cưng chiều “Vậy tí nữa con ăn nhiều một chút, con gầy rồi.” Mẹ Thẩm thấy Tiểu Thuần đang đứng sau Tô Tinh Dã, bà cũng cười nói “Tiểu Thuần mau tới đây ngồi, dì cũng có làm món con thích ăn.”
Có một khoảng thời gian Tô Tinh Dã thường xuyên chạy đên nhà họ Thẩm chơi, Tiểu Thuần cũng theo cô đến đó. Thường xuyên qua lại dần dần mẹ Thẩm cũng quen thuộc cô.
Tiểu Thuần “Vâng” một tiếng, chạy sang.
Sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, mẹ Thẩm mới rời đi. Trước khi đi còn cùng nhân viên công tác chào hỏi.
“Mẹ của cô Tô cũng xinh đẹp quá đi, rất có khí chất.”
“Chỉ là cô Tô cũng không giống mẹ lắm, phải không?”
“Có lẽ cô Tô giống ba.”
“…”
Một giọng nói khác vang lên “Hình như không phải là mẹ của cô Tô đâu. Tôi vừa nghe được cô ấy gọi là dì Thẩm.”
“Mọi người không thấy dì ấy cùng thầy Thẩm có điểm giống nhau sao?”
Một lời nói làm dậy ngàn cơn sóng.
Mấy nhân viên công tác, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt dần mờ mịt sau đó từ khiếp sợ biến thành hâm mộ. Đây không phải là mẹ ruột mà là mẹ chồng. Chính là mẹ của thầy Thẩm đến thăm ban cô Tô, còn tự mình mang cơm trưa đến. Cô Tô thực sự là người chiến thắng của cuộ sống.
….
Lúc Thẩm Vọng Tân từ Paris trở về cũng là lúc bộ phim mới của anh chính thức ấn định ngày khởi quay. Thẩm Vọng Tân ban đầu nghĩ có thể đi đến Hoàng Điếm một chuyến, nhưng các công việc phía trước tồn đọng quá nhiều, lại chuẩn bị vào đoàn phim cho nên mỗi ngày đều bận chân không chạm đất. Thật vất cả mới chạy xong các thông cáo trước khi vào đoàn phim.
Cả hai người bọn họ trong khoảng thời gian này đều bận bịu ở đoàn phim. Vai diễn của Thẩm Vọng Tân trong bộ phim là mội người đóng hai vai, tính cách của hai vai diễn cũng rất khác biệt. Đây thực sự là một vai diễn có tính khiêu chiến. Mà Tô Tinh Dã ở bên này cũng đã đến giai đoạn cuối cùng của bộ phim, mỗi ngày đều nghiền ngẫm kịch bản. Hai người bận rộn thường xuyên bỏ lỡ điện thoại của đối phương, tin nhắn cũng không trả lời kịp.
Bất tri bất giác lại qua một khoảng thời gian, bộ phim do Thẩm Vọng Tân diễn chính cũng đã định thời gian phát sóng. Bộ phim bước vào giai đoạn tuyên truyền tất nhiên không thể thiếu nam chính Thẩm Vọng Tân.
Sau khi phát sóng trực tiếp lễ chiếu kết thúc, nhà sản xuất muốn mời các diễn viên đi ăn cơm, thuận tiện chụp một số ảnh đăng Weibo tuyên truyền. Chỉ là Đăng Khôn không hề cho bọn họ cơ hội này, lúc ở lễ chiếu MC luôn nhắc đến Thẩm Vọng Tân và Lâm Nhiễm, đừng tưởng hắn không biết bọn họ là muốn xào CP để tuyên truyền phim.
Đặng Khôn đối với Nhạc Thượng chính là từ fan biến thành anti. Lúc trước ở Nhạc Thượng làm việc rất thích công ty của bọn họ. Sau chuyện của YLQSL còn lại đều là chán ghét, huống chi bộ phim này còn là dùng thủ đoạn ép bọn họ diễn. Vì thế Đặng Khôn liền đẩy cái liên hoan này đi.
Nhà sản xuất phim cũng rõ ràng lí do Đặng Khôn không hề cho bọn họ sắc mặt tốt. Loại chuyện như này xảy ra với ông, ông cũng không thể yên lặng như chưa có chuyện gì được.
Ngoại trừ nguyên nhân này vẫn còn một nguyên nhân chính, đó chính là khoảng thời gian gần đây vì quay bộ phim Thẩm Vọng Tân thực sự rất mệt mỏi. Khó có được một ngày nghỉ, thuận tiện hôm nay có thể ngủ một giấc.
Trên đường trở về khách sạn, Thẩm Vọng Tân lấy điện thoại ra nhấn một dãy số mà anh quen thuộc.
Lúc Tô Tinh Dã nhận được điện thoại của Thẩm Vọng Tân cũng là lúc cô trên đường trở về nghỉ ngơi.
“Sao thế anh?” Giọng nói mang theo sự kinh hỷ “Sao anh lại có thời gian gọi điện thoại cho en.”
“Hôm nay anh quay trở về Bắc Kinh.”
“Quay về Bắc Kinh? Quay về để làm gì?”
“Hôm nay là lễ chiếu của bộ phim.”
“Vậy bây giờ đã kết thúc rồi sao?”
“Đúng vậy, vừa mới kết thúc. Còn đang trên đường về khách sạn.”
Tô Tinh Dã lúc này mới nghe thấy giọng của Thẩm Vọng Tân có chút mỏi mệt. Cô đau lòng hỏi “Gần đây có phải rất mệt mỏi không anh?”
Thẩm Vọng Tân thấp giọng cười “Vẫn còn tốt.”
Tô Tinh Dã nghe được tiếng cười trầm thấp của anh, trong lòng không khỏi có cảm giác nhớ nhung. Cô chuẩn bị nói gì đó thì giọng nói của Tiểu Thuần từ bên kia truyền đến “Chị Tinh Dã, người phụ trách đang thúc giục đi chuẩn bị.”
Tô Tinh Dã đưa điện thoại ra xa, trả lời với Tiểu Thuần “Được rồi, chị đến ngay đây.”
Thẩm Vọng Tân ở đầu kia cũng nghe được, vì thế nói “Có phải là phải đi làm rồi không? Vậy mau đi đi.”
Tô Tinh Dã quyến luyến không muốn rời nhưng vẫn “Vâng” một tiếng.
Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, đầu bên kia Tô Tinh Dã nghe được Thẩm Vọng Tân gọi cô “Tinh Tinh”
Tô Tinh Dã vội vàng đặt điện thoại lên tai “Em ở đây”
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Vọng Tân truyền đến “Anh rất nhớ em.”
Tô Tinh Dã nghe xong cũng không do dự mà trả lời “Em cũng nhớ anh.”
****
Ngày bộ phim chính thức ra mắt Tô Tinh Dã ở trên Weibo chia sẽ lại bài đăng của Thẩm Vọng Tân còn kèm theo hai chữ “Ủng hộ”
Một lúc sau khi cô chia sẽ bài đăng Thẩm Vọng Tân mới bình luận “Cảm ơn sự ủng hộ của cô Tô ~ ”
Phía sau còn có “~” thực sự là làm fan CP điên mất. Đây là tương tác đầu tiên của hai người sau khi chính thức thông báo yêu đương. Bây giờ bọn họ có thể tự tung tự tác mà không vướng bận fan độc duy của hai bên nữa. Bọn họ đã được CP chứng nhận rồi.
Buổi tối lúc kết thúc công việc, Tô Tinh Dã tựa hồ như không thể mở nổi mắt được. Trên đường trở về không biết đã ngáp bao nhiêu cái. Nếu bên cạnh không có Tiểu Thuần sợ Tô Tinh Dã không thể an toàn trở về phòng được. Lúc nhân viên còn chưa giúp cô tháo trang sức và khăn trùm đầu xong, cô liền đã ngủ.
Lúc nhân viên sửa sang xong mới nhẹ nhàng chạm vào cô, lúc này cô mới tình “Cô Kim, đã xong rồi sao?”
Nhân viên nhìn bộ dáng của Tô Tinh Dã cười nói “Xong rồi, xem em mệt như thế. Sớm nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, cảm ơn chị” Cô quay đầu nhìn quanh không phát hiện Tiểu Thuần ở đâu cả “Tiểu Thuần đã đi đâu rồi?”
Nhân viên trang điểm đang dọn dẹp đồ nói với cô “Em ấy đi ra ngoài nhận điện thoại”
Đang nói Tiểu Thuần gõ cửa tiến vào.
“Em ở đây.”
Tiểu Thuần đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói “Anh Thẩm đến.”
Tô Tinh Dã ban đầu còn không mở nổi mắt nghe những lời này xong liền có chút tỉnh. Nghiêng đầu hỏi Tiểu Thuần “Thật sao?”
Tiểu Thuần cho cô một ánh mắt khẳng định, còn “Vâng” một tiếng.
Tô Tinh Dã chạy ra bên ngoài, Tiểu Thuần vội vàng lấy theo ba lô cùng áo khoác của cô chạy ra.
“Đợi đã chị, bên ngoài gió lớn.”
Nhưng mà Tô Tinh Dã chạy quá nhanh, lúc Tiểu Thuần đuổi theo bóng dáng của Tô Tinh Dã đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Sau khi ra ngoài Tô Tinh Dã hướng đến xe bảo mẫu mà chạy. Lúc đến gần cô duỗi tay kéo cửa xe ra, bên trong xe là người nọ.
Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã đứng trước cửa xe, cười giang hai tay đón cô.
Tô Tinh Dã kêu một tiếng, nhào vào lòng ngực anh,
Thẩm Vọng Tân ôm lấy cô.
Nhất thời trong không khí đều là hơi thở của đối phương mình ngày nhớ đêm mong. Tô Tinh Dã bám lấy bờ vai anh, dâng môi mình lên, có lẽ suốt quãng đường chạy như điên đến đây nên môi cô hơi lạnh nhưng sau khi cọ xát một lúc liền nóng lên.
Anh để mặc cô hôn mút môi anh loạn xạ một phen, lúc này Thẩm Vọng Tân mới giơ tay giữ gáy cô, đảo khách thành chủ, mạnh mẽ tấn công cửa thành.
Tô Tinh Dã bị anh hôn mãnh liệt đến nỗi toàn thân như nhũn ra, cô dựa vào lòng anh, để mặc anh đòi hỏi.
Mãi đến lúc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện. Cửa xe vẫn chưa có đóng lại, Tô Tinh Dã đẩy cánh tay anh “Có người …”
Thẩm Vọng Tân bị cô đẩy cũng dần tỉnh táo lại, lưu luyến mà tách ra. Ngón tay còn lau khoé miệng của cô. Anh duỗi tay đóng cửa xe lại, hai người lại gắt gao ôm nhau.
Qua một lúc cửa xe bị gõ.
“Chị Tinh Dã?” Là giọng của Tiểu Thuần.
“Sao thế “
Được đáp lại Tiểu Thuần lập tức mở cửa xe, Đường Viên tiến vào ngồi ở ghế lái.
Thẩm Vọng Tân nói “Trở về khách sạn đi.”
Đường Viên cắm chìa khoá vào xe “Được ạ.”
Tiểu Thuần tắt đèn, tự giác đem tấm chắn kéo xuống.
Tô Tinh Dã ngồi trong lòng ngực của Thẩm Vọng Tân ghé đầu vào vai anh hỏi “Sao anh có thời gian đến đây?”
“Ở bên này chạy hoạt động, vừa kết thúc liền chạy sang đây.”
“Khi nào anh trở về?”
“Ngày mai sẽ ngồi máy bay trở về.”
Tô Tinh Dã ôm chặt anh “Anh có thể đến đây em rất vui.”
Thẩm Vọng Tân hôn lên đỉnh đầu cô “Có thể nhìn thấy em anh cũng rất vui.”
Đường Viên chạy xe vào gara, bốn người cùng nhau lên lầu. Sau khi Tô Tinh Dã cùng Thẩm Vọng Tân về phòng, Đường Viên theo Tiểu Thuần về phòng cô.
“Anh xem mỗi lần đến đều ở nhờ phòng tôi.” Tiểu Thuần liếc nhìn Đường Viên
“Cô nói giống như cô không như thế quá.”
“Tôi cũng không ở nhờ anh nhiều lần như thế.”
“Thế bây giờ tôi phải làm sao bây giờ? Ai bảo ông chủ của tôi thích bà chủ của cô.”
Nói xong lời này hai người liếc mắt nhìn nhau.
**! Chỉ là bọn họ mỗi lần đều tự nhồi cẩu lương vào mồm.
...