Đối với điệu múa này, cô phải đáp từ độ cao năm mét xuống đất. Trước khi quay, mọi người còn qua cổ vũ cô. Thẩm Vọng Tân thấy cô cứ nhìn mãi về phía dây cáp thì nghĩ là cô đang sợ nên cất tiếng an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ! Nhìn vậy thôi chứ an toàn lắm.”
Tô Tinh Dã nhìn anh, lắc đầu: “Tôi không sợ.”
Tô Tinh Dã thật sự không sợ mà ngược lại, cô đang kích động. Sau khi thử dây cáp mấy lần, Tinh Dã nhận ra rằng khoảnh khắc được treo mình trên đó thật sự rất sảng khoái. Nó kích thích đến từng tế bào của cô, khiến cho cô không những không thấy lo lắng mà còn được thả lỏng. Cô chính là người kỳ lạ như thế đấy.
Lúc mọi người vào vị trí bắt đầu quay thì huấn luyện viên đến gặp Tô Tinh Dã lần nữa để nhắc lại những điều cần chú ý cho cô, nhưng không hỏi cô có sợ hãi hay không vì mấy ngày nay anh ta cũng thấy được cô gái trông nhỏ bé này gan dạ thế nào rồi.
“Tinh Dã, ok chưa?”
Tô Tinh Dã trả lời: “Rồi ạ.”
“Vậy chuẩn bị quay nhé.”
“Vâng ạ.”
Đóng bảng, Khương Nghị hô một tiếng “Action”, các diễn viên mau chóng nhập vào nhân vật.
Dây cáp sau lưng Tô Tinh Dã được kéo lên, lúc Khương Nghị ra hiệu, nhân viên lập tức thả cô xuống. Trong cơn gió, làn váy mỏng trên người cô nhẹ nhàng bay lên, xòe ra tầng tầng lớp lớp như một bông sen tinh khiết. Bộ đồ này được thiết kế rất tỉ mỉ, mặc trên người có thể đem lại cảm giác phiêu dật như thần tiên. Nhưng trong cái mùa này thì chỉ một chút gió nhẹ cũng khiến Tô Tinh Dã cảm nhận được cái lạnh thấu xương từng chút xâm nhập, đâm thẳng vào da thịt.
Vì chưa đạt được hiệu quả như mong muốn của Khương Nghị nên cảnh này Tô Tinh Dã phải quay đến mấy lần. Mọi người ở dưới nhìn cô bay qua bay lại, ngay cả nghỉ giữa giờ cũng phải dừng lơ lửng ở độ cao năm mét.
Bên này, khi từng nhóm diễn viên tụm năm tụm ba nói chuyện thì Thẩm Vọng Tân lại đứng một góc, không chớp mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh trên không trung kia. Có lẽ chính anh cũng không biết được, ẩn sâu trong đôi mắt dịu dàng của mình là vô vàn lo lắng.
Tô Tinh Dã phải quay hơn mười lần mới được Khương Nghị cho qua. Vừa chạm chân xuống đất đã phải tiếp tục cảnh quay khác.
“Điệu múa Hồng Tụ” là do chính tay Tô Tinh Dã biên đạo. Từng cái giơ tay nhấc chân cô đều nhớ rất rõ ràng, càng múa lại càng thành thạo tự nhiên. Trong tiếng nhạc, cô uyển chuyển xoay tròn, làn váy nhẹ nhàng bay lên, chuỗi hạt trên vòng eo nhỏ nhắn va vào nhau tạo thành tiếng “leng keng” thanh thúy. Từng chi tiết nhỏ khiến cho Tô Tinh Dã như một đóa hoa kiều diễm nở trong sương mù, có vẻ huyễn hoặc và mờ ảo…
Mọi người như bị hút hồn, chỉ biết chăm chú dõi theo. Bọn họ biết Tinh Dã tự biên đạo điệu nhảy này và cũng đã thấy cô nhảy mấy lần nhưng đều chỉ là mấy đoạn nhỏ. Lần đầu tiên xem hết cả bài không ngờ lại đẹp đến kinh ngạc như vậy.
Tất cả đều nhập tâm vào điệu múa nên khi Khương Nghị nói “Cắt” vẫn chưa ai tỉnh lại. Từ sau camera, Khương Nghị hưng phấn đứng lên, lay lay người đứng bên cạnh: “Ngô Vỹ, Ngô Vỹ! Cảnh này….. cảnh này……”
Khương Nghị kích động không nói nên lời.
Ngô Vỹ hiểu ý, bèn vỗ vai ông bạn mình: “Tôi hiểu ý ông mà.”
Tô Tinh Dã đã cho họ rất nhiều cảnh quay đẹp. Cho dù không giống trong nguyên tác lắm nhưng ông tin khi phim được chiếu, những cảnh này nhất định sẽ nổi tiếng.
Bên này, Tô Tinh Dã quấn mình trong áo khoác còn Du Thư Yên thì cố gắng làm ấm đôi tay lạnh lẽo của cô bằng cách ủ chúng trong tay mình. Tinh Dã múa đúng là rất đỉnh nhưng để có được cảnh quay đẹp như thế, đoàn phim phải dùng thêm quạt lớn mà trong thời tiết như này thì….. Cô ấy vừa xoa vừa hỏi: “Ổn chưa? Lạnh lắm đúng không?”
Tô Tinh Dã không trả lời mà chỉ nhìn người con gái đang chăm chú giúp mình sưởi ấm.
Thẩm Vọng Tân đưa ly nước cho cô: “Uống chút nước ấm đi.”
Tô Tinh Dã nhận lấy, lúc đặt tay lên ly, cô chạm phải ngón tay của anh. Bây giờ cô đã không còn vì chút va chạm nhỏ mà hoảng loạn, mặt đỏ tim đập nhanh như lúc trước nữa. Ngày ngày ở bên, cả hai đã dần quen với sự hiện diện của nhau.
Cô nhấp một ngụm nhỏ, dòng nước ấm áp theo yết hầu chảy xuống dạ dày làm dịu đi cái lạnh.
“Tốt hơn chưa?” Trì Hủ hỏi thăm.
“Ừm, ổn hơn nhiều rồi.” Tô Tinh Dã nhìn họ, cô vừa quay xong họ đã chạy đến, người thì đưa áo khoác, người thì đưa nước ấm… Tuy chỉ là những hành động nhỏ thôi nhưng lại làm cho bức tường thành trong lòng cô từ từ sụp đổ.
Công việc hôm nay kết thúc vào lúc mười một giờ tối, Khương Nghị trao đổi với họ một số việc rồi cho mọi người tan làm.
Khương Nghị dõi theo mấy đứa nhóc rời đi, khóe miệng mang theo nụ cười từ ái. Ngô Vỹ đến bên cạnh ông, thấy thế thì không khỏi nở nụ cười, nói: “Chúng ta làm trong nghề này cũng bao nhiêu năm rồi, tiếp xúc với bao lứa diễn viên nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông như vậy đó.”
Khương Nghị chậm rãi thu hồi tầm mắt, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa hỏi: “Ý ông là gì?”
Ngô Vỹ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nhìn ông không khác gì người cha già đang dõi theo đàn con thơ.”
“Hả? Tôi như vậy hồi nào?” Khương Nghị cười.
“Có nha. Ông có vẻ rất thích tụi nhỏ đó.”
Khương Nghị gật đầu: “Đúng vậy! Rất thích! Lâu lắm rồi tôi mới thấy được sự chân thành và ngây thơ ấy. Nhưng mà…” Khương Nghị ngập ngừng: “Cũng không biết mấy năm sau họ có còn giữ được trái tim thuần khiết như ban đầu hay không nữa.”
Nụ cười trên mặt Ngô Vỹ hơi dừng lại, thở dài: “Chuyện tương lai ai biết được? Cái giới showbiz này vốn là một nồi chảo nhuộm. Rất khó để bảo trì được bộ dáng ban đầu.”
“Đúng vậy, quá khó.” Khương Nghị nhìn những bóng hình càng lúc càng xa kia, nói thêm: “Nhưng mà tôi tin mặc kệ sau này mọi chuyện có thay đổi như thế nào thì những ngày tháng này nhất định sẽ trở thành ký ức đẹp nhất trong lòng họ.”
Mấy ngày nay Tô Tinh Dã và Du Thư Yên có rất nhiều lịch diễn cho nên đều ngây ngốc ở đoàn phim. Du Thư Yên đóng vai Triệu Nguyệt Du là khuê mật của Lý Uyển Yểu, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên còn thân hơn cả tỷ muội ruột thịt. Lúc gia đình Lý Uyển Yểu gặp nạn, nàng ấy hết lòng viện trợ cứu giúp. Đáng tiếc tạo hóa trêu người, thế sự vô thường, Triệu Nguyệt Du từ nhỏ đã ái mộ Đại thiếu gia Minh gia Minh Kế – thư đồng của Cửu hoàng tử. Biết rõ Minh Kế không thích mình nhưng nàng vẫn cầu xin cha mẹ mai mối để kết duyên cùng chàng, chỉ mong một ngày chàng hiểu được tấm lòng mình. Không ngờ, trong lúc vô tình, Triệu Nguyệt Du biết được phu quân mình thích Lý Uyển Yểu.
Hôm nay sẽ quay cảnh Lý Uyển Yểu biết được người hãm hại mình chính là Triệu Nguyệt Du. Nàng không thể tin được và cũng không muốn tin nhưng chứng cứ lại bày ra trước mắt, khiến nàng không thể chấp nhận nổi.
Lý Uyển Yểu nhìn người con gái đang ngồi đối diện, vẫn ôm chút hi vọng trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Không phải là ngươi đúng không?”
“Chỉ cần ngươi nói không phải thì ta sẽ tin.”
Triệu Nguyệt Du cũng là một nhân vật phức tạp, kiểu nửa trắng nửa tà.
Nàng nắm chặt chén trà, cố gắng bình ổn tâm tình, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy, đáp lời: “Không phải ngươi đã biết rồi sao? Cần gì phải hỏi lại nữa?”
“Ta muốn ngươi chính miệng nói với ta.” Lý Uyển Yểu vẫn kiên trì.
“Được, vậy ta nói cho ngươi biết, tất cả đều là ta làm. Người mật báo chính là ta mà hãm hại ngươi cũng là ta, ngươi vừa lòng chưa?”
Nghe được đáp án, Lý Uyển Yểu cho rằng mình sẽ rất đau khổ, tức giận nhưng bây giờ nàng lại vô cùng bình tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt mà không nói gì.
Triệu Nguyệt Du hỏi: “Sao ngươi không hỏi lý do?”
“Còn có ý nghĩa gì sao?”
Triệu Nguyệt Du đột nhiên bật cười: “Đúng vậy, có ý nghĩa gì nữa chứ.”
Nàng còn cầu mong điều gì đây? Tại sao lại muốn Uyển Yểu hỏi lý do? Người phu quân thích là nàng ấy nhưng nàng ấy đâu có lỗi gì và cũng đâu làm gì mình? Nàng ấy thậm chí còn không biết rằng Minh Kế thích nàng.
Lý Uyển Yểu đứng dậy: “Chuyện này ta sẽ không so đo. Cứ coi như là ta trả hết nợ cho ngươi.”
Trả hết tình nghĩa từ bé đến lớn cùng với chuyện nàng đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi.
Triệu Nguyệt Du mấp máy môi nhưng không nói gì.
“Về sau chúng ta đường ai nấy đi. Không ai nợ ai.” Lý Uyển Yểu đứng lên bước ra ngoài.
Triệu Nguyệt Du nhìn thân ảnh đi càng lúc càng xa, đột nhiên dùng tay che mặt, nghẹn ngào cất tiếng khóc. Không gặp lại, không ai nợ ai, hoàn toàn ly biệt.
Lúc Khương Nghị hô “Cắt”, Du Thư Yên còn chưa dứt ra được, vẫn bụm mặt khóc. Tô Tinh Dã lập tức đi qua kéo cô bạn lên, duỗi tay ôm lấy cô ấy và nhẹ nhàng dỗ dành: “Không khóc, không khóc nữa nào. Chỉ là diễn thôi mà.”
Du Thư Yên duỗi tay ôm lại, nhẹ giọng nức nở: “Xin lỗi.”
Tô Tinh Dã biết câu nói này là của Triệu Nguyệt Du dành cho Lý Uyển Yểu. Cô nhẹ giọng đáp lại: “Không sao.”