Do thời gian gấp rút nên hôm nào cũng phải làm việc đến 3, 4 giờ sáng, vì vậy đạo diễn đã rất chu đáo chuẩn bị cho họ mấy chiếc RV [*]. Mỗi xe có thể chứa được từ bốn đến năm người, bên trong có điều hòa, giường ngủ và cả phòng vệ sinh. Nó cũng không sang trọng gì lắm nhưng hiếm có đoàn phim nào chuẩn bị cho diễn viên. Lúc quay xong nếu mệt quá thì không cần phải về khách sạn, có thể lên xe ngủ mấy tiếng. Dù không được thoải mái lắm nhưng rất tiện lợi.
[*] RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, còn được gọi là “nhà xe”, không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà nhỏ tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.
Ai cũng biết Hoành Điếm không có ban đêm. Nơi đây luôn được bao trùm trong đủ loại ánh sáng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng nói, tiếng hét từ các đoàn phim khác. Dù ồn ào là vậy nhưng vẫn không thể ngăn được cơn buồn ngủ của mọi người.
Trong lúc chờ diễn, Tô Tinh Dã ngồi ở một góc liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Đã mấy ngày liền cô chỉ ngủ chưa đến ba tiếng, đây là lần đầu tiên trong 22 năm cuộc đời cô ngủ ít như vậy. Trước kia giờ giấc sinh hoạt, làm việc nghỉ ngơi của cô rất có quy luật, nhưng vào đoàn phim rồi cô không thể nào tuân theo thời gian biểu của mình nữa.
Cuộn cuộn kịch bản trong tay, cô định đọc lại kịch bản để nâng cao tinh thần, nhưng mở ra rồi lại phát hiện một chữ cũng không lọt vào được đành bất lực nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế. Vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Vừa kết thúc cảnh quay, Thẩm Vọng Tân đang định đi nghỉ ngơi một chút thì thấy Tô Tinh Dã vùi mình một góc, co hai chân, tựa đầu lên đầu gối, mái tóc dài phủ trên vai trông thật mềm mại. Bóng dáng nhỏ kia cứ ngồi im như vậy hẳn là ngủ rồi.
Anh đứng ngẫm nghĩ một hồi rồi nhấc chân bước về phía cô. Có lẽ mấy ngày nay do quá căng thẳng nên Tô Tinh Dã ngủ không sâu lắm, vì vậy lúc Thẩm Vọng Tân tới gần, cô lập tức tỉnh lại. Vì vẫn còn hơi ngái ngủ nên cô không nhìn rõ người đến là ai mà cứ tưởng là thầy phụ trách bèn hỏi: “Đến lượt em rồi à?”
Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã mơ mơ màng màng đang định đứng dậy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, duỗi tay đè bả vai cô lại, nói: “Không có, còn chưa tới em.”
Tô Tinh Dã hơi tỉnh táo lại, thấy rõ người đến là ai bèn nhỏ giọng nói: “Là anh à.”
Thẩm Vọng Tân bật cười, ngồi xuống cạnh cô: “Ừ, là tôi.”
“Anh quay xong rồi à?” Cô cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, mở to mắt nói chuyện với anh.
“Vừa quay xong một cảnh. Lát nữa quay tiếp.”
“Tôi cũng vậy. Còn chưa thấy ai đến gọi chắc là chưa tới lượt tôi đâu… nếu đến lượt thầy Hổ sẽ đến gọi tôi…” Tô Tinh Dã thật sự rất buồn ngủ. Cô nói rất nhiều nhưng không biết được mình đang nói cái gì. Chỉ là giọng càng ngày càng nhỏ rồi dừng hẳn.
Thấy cô bỗng nhiên im lặng, Thẩm Vọng Tân bèn nghiêng đầu nhìn qua. Cô gái khoanh tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt nhỏ xinh nhẹ nhàng tựa trên cánh tay, hơi thở đều đều, mắt nhắm chặt, hàng mi cong vút hơi rung rung, sống mũi cong cong cùng cánh môi đỏ thắm.
Thẩm Vọng Tân bật cười, lại ngủ rồi.
Tô Tinh Dã bị thầy phụ trách đánh thức, cô mơ màng nhìn người đang ngồi xổm trước mặt.
Thầy phụ trách lay lay tay cô: “Tinh Dã, chuẩn bị chút đi, sắp đến em rồi.”
Tô Tinh Dã lập tức tỉnh táo, gật đầu: “Vâng ạ. Em qua liền đây.”
“Ừ, đừng có ngủ nữa nhé.” Lúc rời đi thầy phụ trách còn không quên dặn dò.
“Vâng ạ.”
Tô Tinh Dã vừa mới chuẩn bị đứng lên thì phát hiện trên vai mình có một cái áo khoác. Nhận ra đây là của Thẩm Vọng Tân, cô có hơi giật mình, cô nhớ hình như mình có nói chuyện với Thẩm Vọng Tân. Cứ tưởng chỉ là mơ thôi nhưng không ngờ lại là thật.
Cô vuốt ve chiếc áo khoác trên tay, khóe môi hơi cong lên. Vuốt ve một hồi mới đặt lên ghế rồi vội vàng chạy đi.
Cảnh quay này mất hơn một tiếng, lúc Tô Tinh Dã kết thúc công việc đã là ba giờ sáng.
Cuối cùng cũng quay xong, sức cùng lực kiệt, cô mệt mỏi nhắm mắt uống miếng nước. A Uy thấy cô ngay cả uống nước cũng không có sức thì nói: “Lên xe ngủ đi.”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng.”
Cô vẫn nhớ đến cái áo khoác của Thẩm Vọng Tân, vì thế trên đường đến xe còn cố ý vòng qua để lấy. Nhưng chỉ thấy cái ghế trống không, có lẽ anh lấy lại rồi.
A Uy thấy cô cứ ngơ ngẩn thì nghi ngờ hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tô Tinh Dã thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
“Ừ.”
Tô Tinh Dã, Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ dùng chung một cái xe. Lúc cô mở cửa thấy cả hai đều ngủ rồi bèn nhẹ chân nhẹ tay vào phòng vệ sinh tắm rửa. Sau đó bò lên giường, trùm kín chăn chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm, Du Thư Yên thức dậy thì lập tức đánh thức Triệu Tư Dụ và Tô Tinh Dã. Cách một tấm chăn, cô ấy nhẹ nhàng lay lay người ở giường trên: “Tinh Dã, mau rời giường nào.”
Tô Tinh Dã mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Du Thư Yên gọi mình bèn ngồi dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Du Thư Yên trả lời: “7 giờ.”
Tô Tinh Dã quấn chặt chăn quanh người, nhắm mắt lại “vâng” một tiếng. Trông Tô Tinh Dã như con gấu nhỏ siêu cấp đáng yêu khiến Du Thư Yên không nhịn được mà xoa nhẹ đầu cô: “Đêm qua về lúc nào thế?”
Tô Tinh Dã nghĩ nghĩ: “Khoảng 3 giờ.”
“Thảo nào.” Họ về sớm hơn Tinh Dã một tiếng.
Rửa mặt, đánh răng, ăn xong bữa sáng A Uy mang tới rồi ba người vội vã đi làm. Một cơn gió lạnh bất chợt ập đến khi họ vừa mở cửa xe khiến cả đám co rúm lại, siết chặt áo khoác: “Lạnh quá đi.”
Tô Tinh Dã sụt sịt mũi: “Sao lại lạnh như vậy chứ? Mệt quá đi!”
Bộ dáng phụng phịu của cô khiến Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ bật cười. Bình thường chưa bao giờ thấy cô than thở bao giờ, bây giờ nói ra như vậy hẳn là mệt muốn chết rồi.
Lúc các cô đến phòng hóa trang thì mấy chàng trai đã đến hết rồi và đang ngồi trang điểm. Bình thường căn phòng này luôn ngập trong tiếng cười đùa nhưng dạo này mọi người yên tĩnh hơn nhiều. Đó là vì ai cũng quá mệt mỏi rồi nên không còn sức mà đùa giỡn nữa. Đừng thấy họ ngồi ngay ngắn như vậy mà nghĩ họ tỉnh táo, thật ra cả đám đều đang ở trạng thái mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mơ đấy. Sau thời gian dài phải quay phim đến sáng, họ đã quá quen với chuyện này rồi nên nhân lúc trang điểm, họ sẽ nhắm mắt cố gắng nghỉ ngơi một chút. Các thợ trang điểm cũng không thấy ngạc nhiên vì đây là chuyện hết sức bình thường trong giới diễn viên.
Ba cô gái lẳng lặng tiến đến bàn riêng của mình. Tô Tinh Dã nhìn vào gương thì thấy Thẩm Vọng Tân cầm di động, tay đặt trên chân, yên tĩnh ngồi đó để người ta trang điểm. Đôi mắt sâu thẳm giờ đang nhắm chật, sống mũi cao cao, đôi môi căng bóng.
Anh chỉ yên tĩnh ngồi đó, tuy không làm gì cả nhưng Tô Tinh Dã vẫn cảm nhận được sự dịu dàng toát ra từ trên người anh. Rõ ràng đang rất buồn ngủ nhưng khi nhìn thấy anh thì mọi mệt mỏi dường như tan biến hết.
Nửa buổi sáng là cảnh quay của Phó Tuần và thầy Tống – người đóng vai Hoàng đế. Cửu hoàng tử Tô Mân đã bắt đầu thâu tóm hoàng cung và giam lỏng Hoàng đế. Lúc Phó Tuần và thầy Tống quay phim thì Thẩm Vọng Tân và mấy người đang chờ diễn yên lặng ngồi một góc dõi theo.
Thật ra Tô Mân không hoàn toàn căm hận Hoàng đế vì dù gì cũng là cha con. Y cũng như bao người con khác ngưỡng mộ cha mình nhưng Hoàng đế thì không vậy. Ông có quá nhiều con nên chẳng xem y ra gì.
Tô Mân bưng chén thuốc chậm rãi tiến đến long sàng, trên mặt trước sau như một luôn mang theo một nụ cười mỉm: “Phụ hoàng nên uống thuốc rồi.”
Hoàng đế trừng mắt nhìn y: “Ta chính là phụ hoàng của ngươi đấy!”
“Thì sao? Ngài đúng là phụ hoàng của ta nhưng ngài cũng là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn. Ngài phụ mẫu phi của ta, ngài không xứng với tình cảm của bà ấy. Phụ hoàng à, ngài nên xuống tạ tội với mẫu phi của ta đi…..”
Đúng lúc này, cửa điện bị đẩy ra, một người mặc áo gấm tiến vào, là Lý Tri Hàng.
“Lý ái khanh, Cửu hoàng tử đại nghịch bất đạo, ta ra lệnh cho ngươi xử tử ngay tại chỗ!”
Nghe vậy, Tô Mân bật cười: “Phụ hoàng à, ngài không nhớ hắn là ai ư? Hắn chính là Lý Tri Hàng, là nhi tử của Lý tướng quân bị ngài diệt môn đấy! Là Lý Tri Hàng đó.”
Lý Tri Hàng nhìn ông lão già nua tiều tụy nằm trên long sàng. Chính là lão, người đã hủy hoại hết tất cả mọi thứ của hắn và đẩy hắn vào vực sâu tăm tối.
Khương Nghị hô “Cắt”, ông nhìn thoáng qua mọi người rồi thủ thỉ với nhân viên công tác bên cạnh, sau đó quay sang thông báo: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi. Tôi có đặt cà phê rồi! Mỗi người uống một ít để nâng cao tinh thần rồi tiếp tục quay phim.”
Cả đám ngạc nhiên, sao tự dưng đạo diễn lại mua cà phê cho họ vậy??? Thôi kệ, có còn hơn không.
Lúc nhân viên công tác mang cà phê đến thì cả đám đều câm nín. Không ngờ đạo diễn lại độc ác như vậy, mua cho họ cà phê đen nguyên chất. Chưa uống mà họ đã cảm thấy vị đắng xộc lên cổ họng rồi. Cà phê này nổi tiếng với vị đắng hơn cả thuốc bắc, sánh ngang với vị đắng cay của cuộc đời, một ngụm thôi là xua tan mọi cơn buồn ngủ.