Thẩm Vọng Tân gật đầu, anh từ hoạt động bên kia chạy sang đây cơm chiều chưa ăn, trang phục cũng chưa thay. Thẩm Vọng Tân khom lưng hôn cô một cái nói “Anh đi tắm rửa trước vậy.”
“Được, vậy mau đi đi.”
Tô Tinh Dã lúc này ngồi trên sô pha lướt Weibo, những bài chia sẽ đầu tiên đều là tin tức Thẩm Vọng Tân ở lễ chiếu. Tuy rằng bộ phim này lúc vừa bắt đầu rất náo loạn, cũng là xé nhau một trận long trời lở đất. Nhưng nói thế nào cũng là tác phẩm của Thẩm Vọng Tân, không thể phá hoại phủ nhận sự cố gắng của thần tượng mình được. Cho nên Lượng Tân Tân dù xé tác phẩm nhưng vẫn đi xem.
Trước khi bộ phim được quay mọi người đều đã biết nhân vật nam chính của Thẩm Vọng Tân sẽ như thế nào rồi. Nhân vật chính giai đoạn đầu chỉ là một vị hoàng tử tầm thường, không có chút hào quang nào cả. Sau đó bị cả triều đình và hậu cung liên tiếp tính kế, đẩy vào đường cùng. Nhưng không ai ngờ vị hoàng tử đó sau này lại lên ngôi. Kĩ năng diễn xuất của Thẩm Vọng Tân thực sự đã đả động đến không chỉ fan mà còn có người qua đường. Bọn họ tránh không được, thật sự là tự vả mà*.
*Bản gốc là “không tránh được định luật chân hương”
真香定论: định luật chân hương / Ngôn ngữ mạng, được dùng khi một người tẩy chay, chế nhạo một thứ gì đó sau đó lại yêu thích nó.
Tô Tinh Dã lưu từng ảnh đẹp vào máy. Lúc này cơm tối cũng vừa đến, cô đến nhận cơm sau đó cảm ơn nhân viên rồi mới đóng cửa.
Từ cửa phòng tắm truyền đến âm thanh “Răng rắc”, cô đem hộp cơm để lại trên bàn trà.
Tô Tinh Dã đang mở hộp cơm, cũng không quay đầu lại hỏi “Đã tắm xong rồi sao anh?”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô đang quỳ bên bàn trà mở hộp cơm, anh hướng đến cô đi tới.
Tô Tinh Dã nghe được tiếng bước chân của anh “Cơm vừa đến vẫn còn nóng đấy.” Nói xong định xoay người nhưng lại bị Thẩm Vọng Tân từ sau ôm lấy.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đặt cằm của mình ở vai cô. Cô cảm nhận được từng sợi tóc ẩm ướt của anh cọ vào cổ cô. Cô nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi “Em sấy tóc cho anh nhé.”
“Được.” Thẩm Vọng Tân gật đầu.
Tô Tinh Dã từ tủ đầu giường lấy ra một cái máy sấy tóc, cắm điện “Em chỉ mở cỡ nhỏ, anh có thể vừa ăn vừa sấy tóc.”
Thẩm Vọng Tân ngồi xếp bằng ở tấm lót, Tô Tinh Dã quỳ đằng sau giúp anh sấy tóc. Bộ phim <Đường Về> đã đóng máy được một khoảng thời gian rồi, hiện tại tóc của anh cũng đã dài ra rất nhiều rồi.
Sau khi tóc được sấy khô, Tô Tinh Dã lại ngẩn người nhìn anh. Thẩm Vọng Tân nhận thấy Tô Tinh Dã đang đánh giá mình cũng ngước lên nhìn Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã trong lòng đang khen Thẩm Vọng Tân đẹp trai chết cô đột nhiên bị bạn trai bắt gặp. Cô không nhịn được xoa xoa khuôn mặt anh nói “Anh nói xem sao anh lại đáng yêu như thế?”
Thẩm Vọng tân nháy mắt hỏi cô “Đáng yêu?”
Bình thường thích dùng từ “xinh đẹp” để khen anh cũng bỏ đi, hiện tại còn là “đáng yêu”?
Tô Tinh Dã gật đầu “Đúng thế, rất đáng yêu.”
Trong mắt Thẩm Vọng Tân toát ra ý vị ghét bỏ nhưng thấy cô cười cả đôi mắt đều cong lên, môi mỏng nhấp nhấp vẫn là không phản bác lại nữa.
Tô Tinh Dã thấy anh như thế, nụ cười trên khoé miêng càng sậu.
Thẩm vọng Tân cúi đầu cuộn một cuộn mì ống đút cho cô “Ăn một ít không?”
Tô Tinh Dã cũng không đói, cô lắc đầu “Em không ăn đâu.” Nói xong cô cũng đứng dậy đi về phía phòng tắm “Em đi tắm đây.”
***
Lúc Tô Tinh Dã tắm xong đi ra Thẩm Vọng Tân đã ăn xong rồi, ban công cửa sổ đang mở gió lạnh theo cửa sổ mà vào phòng. Thẩm Vọng Tân lúc này đang ngồi trên sô pha xem điện thoại.
Anh nghe thấy cô nói, hướng cô đi đến “Đã tắm xong rồi sao?”
Tô Tinh Dã “Vâng” một tiếng.
Thẩm Vọng Tân khom lưng bế ngang cô đi đến phòng ngủ. Từ góc độ này Tô Tinh Dã có thể nhìn thấy rõ cằm của anh, không khỏi có chút khẩn trương. Bọn họ đã có một khoảng thời gian thật dài không gặp nhau.
Thẩm Vọng Tân đặt cô trên giường, kéo chăn đắp cho cô.
“Anh tắt đèn nhé.”
Tô Tinh Dã gật đầu “Vâng”
Tắt đèn xong phòng ngủ là một mảnh tối tăm, ánh trăng bên ngoài chiếu vào trong phòng. Bên cạnh cô truyền đến tiếng sột soạt, theo sau là một cái ôm ấm áp. Tô Tinh Dã theo bản năng nắm lấy góc áo của anh, vừa định nói gì đó thì nghe âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu “Ngủ đi?”
Tô Tinh Dã có hơi sửng sốt.
Phía sau truyền đến từng cái vuốt nhẹ nhàng sau lưng như muốn dỗ cô ngủ.
Tô Tinh Dã ở trong lòng ngực anh hỏi “Chúng ta đi ngủ luôn sao?”
Tay anh chợt dừng “Sao cơ?”
Tô Tinh Dã nhấc người rời khỏi lồng ngực anh, cô đè trên người anh nương theo ánh trăng nhìn anh.
Thẩm Vọng Tân cảm giác được đôi môi mềm mại ấm áp của cô, bàn tay đang đặt trên eo cô của anh không khỏi mà tăng vài phần lực. Anh khẽ mở môi đáp lại cô, thân mật quấn lấy nhau.
“Không buồn ngủ sao?” Thẩm Vọng Tân hỏi cô
Chỉ là cũng không đợi được Tô Tinh Dã trả lời anh đã càng hôn sâu hơn.
Đôi mắt liền trở nên thâm trầm, trời đất quay cuồng, vị trí điên đảo.
Thẩm Vọng Tân ôn nhu mà vuốt ve đầu cô “Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã gắt gao nắm lấy cánh tay anh, giọng nói ngọt ngào “Em rất nhớ anh.”
Chỉ một câu đã làm cho Thẩm Vọng Tân mất hết lí trí.
Ngón tay như cá gặp nước, người trong ngực má đã đỏ một mảng. Hô hấp gấp gáp, giọng nam giọng nữ đan chéo xen nhau.
Phòng tối ấm áp lại ái muội.
Là trấn an, là an ủi, là lấy lòng cũng là nhớ nhung.
Một lúc sau Tô Tinh Dã mệt mỏi tiến vào giấc ngủ, Thẩm Vọng Tân ôm người trong ngục, thoả mãn cùng ôn nhu nói “Tinh Tinh, anh yêu em.”
Tô Tinh Dã cọ cọ ở ngực anh vô thức mà đáp lại “Em cũng yêu anh…”
Tình yêu rốt cuộc là đậm sau đến mức nào mới có thể ngay cả trong mơ cũng đáp lại lời yêu của đối phương.
****
Ngày hôm sau Tô Tinh Dã cho là bị đồng hồ báo thức đánh thức cho nên giơ tay định tắt nhưng sau đó lại động phải một cánh tay rắn chắc đang giúp cô báo thức
Tô Tinh Dã chui đầu vào lồng ngực anh, giọng anh khàn khàn hỏi cô “Rất đau sao?”
Tô Tinh Dã lúc này đã tỉnh không ít, cô nhớ đêm qua hai người đã hoang đường như thế nào không khỏi mặt đỏ tai hồng. Cô nhỏ giọng trả lời “Thực ra vẫn còn tốt”. Nói sau cô lại hỏi “Chuyến bay của anh buổi sáng phải không? Mấy giờ?”
“10 giờ.”
“Vẫn còn kịp, anh ngủ thêm một lát đi.”
Tô Tinh Dã lúc đóng phim sẽ không ngủ nướng nhưng mà bởi vì anh ở chỗ này cùng cô cho nên cô ngủ thêm 10 phút mới rời giường. Lúc cô rửa mặt quên cột tóc lên, lúc cúi đầu xuống tóc liền tán loạn.
Giây tiếp theo tóc cô đã được người nào đó tóm gọn lại. Tô Tinh Dã ngẩng đầu, từ trong gường nhìn thấy Thẩm Vọng Tân “Anh như thế nào lại tỉnh rồi?”
Thẩm Vọng Tân lấy dây chun, thuần thục mà cột tóc cho cô.
“Nên thức dậy thôi.”
“Vẫn còn sớm, tại sao không ngủ thêm một chút nữa.”
Thẩm Vọng Tân duỗi tay lấy bàn chải đánh răng “Muốn cùng em ăn sáng.”
Tô Tinh Dã sửng sốt, giây sau lại cười. Sau đó lại có chút cứng đờ khi thấy hai dấu vết đỏ tươi trên cổ anh.
Thẩm Vọng Tân cũng biết tầm mắt của Tô Tinh Dã đang dừng trên cổ mình, không khỏi cười nói “Tôi hôm qua em dùng sức như thế, hiện tại liền xấu hổ.”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu “Làm sao bây giờ?”
“Cứ như thế thôi, còn có thể làm sao nữa.”
“Nhưng mà nếu như bị …”
“Có phải em đã quên rằng chúng ta đã công khai sao?”
Tô Tinh Dã sửng sốt, đúng là vừa rồi cô có quên mất. Nhưng công khai thì công khai, nếu anh đem dấu vết kia đi ra ngoài còn không phải mọi người đều biết …
Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt cô trầm tư liền hiểu, anh lập tức nói “Thời tiết nóng như thế anh cũng không có ý định mang áo cao cổ.”
Tô Tinh Dã vừa tính toán cho anh mặc áo cao cổ “….”
***
Lúc ăn xong bữa sáng, 8 giờ Tô Tinh Dã phải đi làm bởi vậy cô đành đi trước để Thẩm Vọng Tân ở lại. Lúc cô đến phim trường cũng nhận được tin Wechat từ Thẩm Vọng Tân, anh báo đã xuất phát đi sân bay rồi. Cô một bên để tuỳ ý nhân viên trang điểm một bên cùng anh trò chuyện.
Dấu hôn trên cổ Thẩm Vọng Tân lúc đến sân bay căn bản là không giấu được. Rốt cuộc sân bay đều là trạm tỷ và fan đưa tiễn. Fan đều biết anh có hoạt động ở Vô Tích mà Tô Tinh Dã lại đang ở đây quay phim, Thẩm Vọng Tân tham dự hoạt động xong cũng không lập tức bay đi Trùng Khánh mà ở Vô Tích một đêm. Không cần nghĩ cũng biết anh đến nơi nào vào tối qua.
Rất nhanh sau đó ảnh fan chụp không hề photoshop cũng đã xuất hiện trên siêu thoại CP của anh và Tô Tinh Dã. Hai nhà là bầu không khí đối lập, một bên kích động không thôi, một bên trầm mặc không nói gì.
Trạm tỷ hay nhà cũng không giống nhau, trạm tỷ CP trực tiếp đăng ảnh không chỉnh sửa, trạm tỷ nhà của Thẩm Vọng Tân chỉnh sửa làm cho vết hôn kia như chưa hề tồn tại mới đăng lên.
Bởi vì chuyện này Thẩm Vọng Tân lại ra vòng, người qua đường sôi nổi bàn tán, tỏ vẻ cười muốn điên. Cho dù có công khai thì fan độc duy và fan CP vẫn phải đấu nhau một trận sống còn thôi.
Mãn Thiên Tinh bọn họ tất nhiên là biết chuyện này chỉ là nhìn hai nhà bên cạnh họ cũng không có gì để nói.
“Khóc, vì cái gì không che đi. Như thế là bắt nạt chúng ta sao?”
- ----- Anh ấy có chỗ nào phải xin lỗi chúng ta! Đều là chuyện bình tường trong tình yêu.
- ----- Đừng nghĩ có thể cos fan ở đây! Tôi không quen biết bạn! Tránh xa anh của chúng tôi ra! Cút đi!
- ----- Lượng Tân Tân chân chính không nói những lời này @Thẩm Vọng Tân Phản hắc trạm.
- ----- @Thẩm Vọng Tân Phản hắc trạm phát hiện một tài khoản giả mạo fan.
….
Cuối cùng trong mùa hè nóng nực này cái đuôi của bọn họ cũng đã đến. Đồ Điềm kéo vali đến đoàn phim, nhìn thấy Tô Tinh Dã liền bay đến “Chị Tinh Dã, cuối cùng cũng gặp được chị. Em thực sự rất nhớ chị.”
Tô Tinh Dã nhìn thấy Đồ Điềm chạy như bay đến ôm mình, cũng không từ chối mà còn hướng cô giang tay ôm lấy cô. Tuy năm nay mới chỉ 17 tuổi nhưng Đồ Điềm đã cao một 1m63, cùng với Tô Tinh Dã chỉ cao 1m65 thực sự không khác biệt mấy.
“Chị Tinh Dã biết không, em thực sự đã rất mong chờ ngày vào đoàn phim này.”
Tô Tinh Dã ôn nhu xoa tóc cô “Phải thế không?”
“Đúng vậy, chị không tin sao. Chị có thể đi hỏi chị Sáo. ”
Triệu Sáo chính là người đại diện của Đồ Điềm, lúc này đi qua nghe được những lời này liền cười bất đắc dĩ. Quả thật cô nhóc kia nói không sai, theo cô nhóc lâu vậy đây là lần đầu tiên cô nhóm tích cực, mong chờ được vào đoàn phim như thế. Lúc đi còn mang theo một bao đồ ăn vặt bảo “Chị Tinh Dã thích ăn.”
Triệu Sáo cũng không biết Tô Tinh Dã có mị lực lớn như thế. Ngẫm lại thì Đồ Điềm từ nhỏ có một người chị họ tương đối thân, sau đó người ấy bị đưa ra nước ngoài du học vẫn chưa trở về. Thời gian trước từng nghe Đồ Điềm nhắc đến, có lẽ sắp trở về rồi.
Lúc Đồ Điềm vào đoàn phim liền khẩn trương quay chụp. Địa điểm là một trường trung học ở vô Tích. Đồ Điềm 17 tuổi mặc vào bộ đồ học sinh trung học rất hợp. Ngược lại Tô Tinh Dã 25 tuổi mặc đồng phục cũng không gây chút phản cảm nào.
Ở giới giải trí Tô Tinh Dã thuộc vào tuýp nghệ sĩ xinh đẹp, hợp với nhiều trang phục khác nhau. Hôm trước cô vừa mang giày cao gót, mang trang phục công sở. Hôm nay lại mang đồng phục học sinh nhẹ nhàng cũng không thấy khác biệt gì cả.
Đồ Điềm hưng phấn vây quanh Tô Tinh Dã xem một vòng “Trời ạ, chị Tinh Dã cũng đẹp quá đi. So với em cảm giác còn trẻ hơn.”
Tô Tinh Dã cười “Em đừng nói quá như thế, em chỉ mới 17 tuổi thôi đó.”
Đồ Điềm dẩu môi “Em còn hai tháng nữa liền tròn 18 tuổi.”
“Hai tháng trôi qua rất nhanh đó.
“Dù sao cũng không phải là đứa nhóc nữa.”
“Được được, là chị không đúng,.”
Chu Dập nghe hai cô gái nói về vấn đề tuổi tác, một người sắp 18 tuổi, một người đang độ thanh xuân nở hoa 25 tuổi. Hắn lại là một người đã 30 chục còn mang đồng phục diễn vài học sinh trung học 18 tuổi. Hắn vẫn chưa nói cái gì đâu.
Buổi quay phim đầu tiên không khí có chút nhẹ nhàng, quay chụp tương đối thuận lợi. Buổi chiều kết thúc công việc Đồ Điềm còn lôi kéo Tô Tinh Dã đi dạo những quán ăn bên cạnh trường trung học này.
Trong trường học có không ít fan của đoàn phim, tất nhiên cũng có fan độc duy của Tô Tinh Dã, còn có cả fan CP của cô và Thẩm Vọng Tân. Chỉ là ở trong trường hiệu trưởng yêu cầu bọn họ không được đến gần đoàn làm phim, cho nên bọn họ tương đối nghe lời đứng ở xa qua nsats. Nhưng lúc này là ở ngoài trường, bọn họ có chút mong muốn tiến lên xin chữ kí.
Lúc gọi món xong ngồi xuống ánh mắt Đồ Điềm rơi ở phía trước. Cô nhìn bọn họ, bọn họ lại nhìn Tô Tinh Dã. Cô nhẹ nhàng nói với Tô Tinh Dã “Chị Tinh Dã, fan của chị hình như ở phía sau.”
...