Hản ta không ngừng vận chuyển công pháp, cố gắng đột phá lên cảnh giới cao nhất: Đại Đế Cảnh.
Thời gian chăm chậm trôi đi, chớp mắt đã ba ngày. Trong ba ngày này, Liệt Chiến Cuồng vẫn liên tục hấp thụ năng lượng của Tiên Linh Quả. Trần Trường An không hề sốt ruột, ngồi yên bên cạnh, lẳng lặng quan sát.
“Tiền bối Đại Hoàng, công tử đã xuống dưới đó ba ngày rồi, sao vấn chưa thấy ngài trở lại?”
“Không phải là ngài gặp chuyện gì nguy hiểm rồi chứ?”
Suốt ba ngày trời không hề có tin tức gì của Trần Trường An, trong lòng Cố Tiên Nhi ngập tràn lo lắng.
“Chịu thôi, ta không cảm ứng được chuyện ở dưới đó”.
“Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta đã nói rồi, trên thế gian này không có bất kỳ ai có thể làm Trần Trường An bị thương được”.
“Cứ chờ thêm đi”.
Thấy Đại Hoàng nói như vậy, mặc dù Cố Tiên Nhi vẫn thấy lo läng nhưng ít nhiều gì nàng ta cũng yên tâm hơn.
“Mẹ kiếp, sao lại khó vậy chứ?” Liệt Chiến Cuồng dừng việc tu luyện lại, mäng một câu.
Mặc dù năng lượng rất nồng đậm nhưng muốn đột phá được rào cản để lên tới Đại Đế Cảnh thực sự quá khó.
“Xong rồi à?”, Trần Trường An hỏi. “Chưa”.
“Năng lượng của Tiên Linh Quả quá dồi dào, ta thực sự không thể hấp thụ hết chỉ trong ba ngày ngắn ngủi được”.
“E là có nhanh cũng phải một năm thì ta mới có thể tiêu hóa hết toàn bộ số năng lượng này”.
“Thứ này không hổ là vật chí bảo, quả là đáng kinh ngạc”.
“Ngay cả với tu vi của ta mà vẫn còn cần tới một năm”.
“Nếu là người khác, không biết phải mất tận bao lâu”.
Mặc dù không đột phá lên được Đại Đế Cảnh nhưng Liệt Chiến Cuồng vẫn không thể không ca ngợi sức mạnh của Tiên Linh Quả.
Nó chắc chăn là vật chí bảo hiếm thấy trên đời.
“Năng lượng bên trong Tiên Linh Quả có dao động mạnh không?””, Trần Trường An hỏi.
“Không, nó rất ôn hòa, ngay cả trẻ con chưa từng tu luyện cũng có thể ăn nó mà không bị ảnh hưởng gì”.
“Chỉ có điều nếu để bọn trẻ con ăn thì không hay cho lắm”.
“Một là trẻ con không thể hấp thụ được, hai là đần dần theo thời gian, những năng lượng này sẽ bị lãng phí”.
“Còn ba là gì thì ta cũng không biết”.
Không biết thì nói làm cóc gì!
“Được rồi, ta cũng đã xuống đây ba ngày rồi, ta phải lên đây, ngươi thì sao? Ngươi có dự định gì?”, Trần Trường An nhìn Liệt Chiến Cuồng, hỏi hắn ta.
Vậy là phải đi rồi ư?
Dù sao đi nữa chuyến này cũng coi như là bạn cũ gặp lại nhau, Liệt Chiến Cuồng không ngờ mới đó mà Trần Trường An đã định đi rồi.
Bọn họ đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, nói thật, Liệt Chiến Cuồng thật sự có phần không nỡ để hắn đi.
“Ngươi đi đi, ta tạm thời không đi”.