"Đừng... Đừng giết ta".
"Ta còn chưa muốn chết".
Tinh Hồng Thụ này không biết đã sống bao nhiêu năm, đã trở thành thụ yêu, không chỉ có linh trí của mình, mà linh hồn
cũng rất cường đại.
Nếu là người bình thường đến đây, đúng là chưa chắc đã có thể dễ dàng đi ra khỏi ảo cảnh mà nó chế tạo ra.
"Không muốn chết?"
"Cũng được, ta tới rừng Sinh Tử cũng không phải vì giết ngươi”.
"Thanh Sát Thảo ở nơi nào, ta cần Thanh Sát Thảo", Trần Trường An hỏi.
"Ta biết, tất cả mọi thứ trong rừng Sinh Tử này, ta đều biết hết".
"Bây giờ ta sẽ giúp ngươi tìm Thanh Sát Thảo". "Ừm, coi như ngươi biết điều".
Nói chuyện với sinh vật có linh trí đúng là thoải mái, ít nhất đối phương sợ chết, biết phải nên làm như thế nào.
Như vậy cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian của Trân Trường An.
Chỉ chốc lát sau, một huyết thi mang theo vài cọng Thanh Sát Thảo chạy tới, đặt ở trước mặt Trần Trường An, sau đó trực tiếp quay người rời đi.
"Ngươi có thể ra lệnh điều khiển tất cả mọi thứ trong rừng Sinh Tử này sao?", Trần Trường An có chút hiếu kỳ hỏi.
"Vâng vâng vâng, những huyết thi này đều bị ta khống chế, Tinh Hồng Thụ khác cũng nghe theo mệnh lệnh của ta".
Hiển nhiên, Tinh Hồng Thụ này hẳn là vua trong rừng Sinh Tử, chỉ là nó cũng không có thực lực gì, chỗ cường đại duy nhất chính là linh hồn.
Cho nên nó chỉ có thể khống chế huyết thi và Tinh Hồng Thụ khác gây ra tổn thương cho những người tiến vào nơi này, bây giờ lại không có biện pháp nào, huyễn cảnh chính là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của nó.
Khi gặp phải loại người có linh hồn cường đại hơn như Trần Trường An, nó đã không có bất kỳ thủ đoạn gì cả.
Thật ra Tinh Hồng Thụ Vương này rất hoang mang, lực sát thương chân chính ở nơi này chính là khí huyết sát, nhưng vì
sao Trần Trường An lại không bị ảnh hưởng chút nào vậy?
"Ta đã tiến vào huyền cảnh bao nhiêu lâu rồi?", Trần Trường An hỏi.
Nhìn có vẻ thời gian trong ảo cảnh không dài, nhưng thật ra là không giống với thời gian hiện thực.
"Không đến một ngày".
Hả? Lâu như vậy ư?
Trần Trường An không có nhiều thời gian, thế là liền tranh thủ cất Thanh Sát Thảo đi, sau đó nói với Tỉnh Hồng Thụ Vương: "Bây giờ ta phải rời đi, tạo ra một con đường cho ta, đừng lãng phí thời gian của ta".
Đi?
Vậy mà đã đi rồi sao?
Tỉnh Hồng Thụ Vương chỉ ước gì Trần Trường An nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không nó sẽ luôn phải nơm nớp lo Sợ.
"Được được được, ta sẽ sắp xếp ngay". Chỉ thấy Tinh Hồng Thụ Vương hơi suy nghĩ một chút, trước mặt Trần Trường An liền không còn bất cứ thứ nào cản trở.
"Đi đây, chắc hẳn chúng ta... sẽ không còn gặp lại nhau đâu".
"Vâng vâng vâng vâng".
"Hả?"
"À, không tốt không tốt không tốt, ta sẽ luôn nhớ đến ngài”.
Trần Trường An mỉm cười, cũng không tiếp tục hù dọa Tỉnh Hồng Thụ Vương nữa, bóng người lóe lên, bay thẳng về hướng thành Bất Quy.