Mục lục
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi rồi?

Cứ thế đi rồi?

Nguồn trợ giúp lớn nhất của Ân gia vậy mà lặng lẽ không một tiếng động đi mất rồi?

Thậm chí trước khi đi còn để lại một cái liếc mắt khinh thường khiến người †a không thể quên?

Phong Vô Lượng hoàn toàn lười đáp lại đám người Ân gia, sau khi khinh thường liếc nhóm người này một cái lập tức biến mất vô thanh vô tức.

Sự rời đi của Phong Vô Lượng đại biểu điều gì, trong lòng mọi người đã có đáp án.

Nhưng bọn họ không cam lòng!

Cho dù chết cũng nên để bọn họ chết được rõ ràng đúng không? “Trần Trường An!”

“Ta là Ân Thiên Chính, Ân gia”.

“Nếu như ta không hồ đồ nhớ lầm mà nói, giữa ngươi và Ân gia ta hình như không có thù oán”.

“Nhưng vì sao ngươi phải làm thế?”

“Rốt cuộc là bởi vì cái gì khiến ngươi hận Ân gia ta như vậy?”

Ân Thiên Chính, ca ca ruột của Ân Thiên Tử, tuy tu vi thiên phú không bằng Ân Thiên Tử nhưng dù sao cũng đột phá Bất Tử Cảnh tầng thứ chín, ở Ân gia

cũng coi như tồn tại cấp bậc lão tổ.

Ân Thiên Tử không ở, người có bối phận cao nhất, có quyền lên tiếng nhất Ân gia là gã.

Không có thù oán?

Trần Trường An nhìn về phía Ân Thiên Chính cười khẩy một tiếng, nói: “Thế hả? Mới có mấy trăm năm thôi, các ngươi đã quên năm đó xảy ra chuyện gì sao?”

Mấy trăm năm?

Mấy trăm năm trước xảy ra chuyện gì?

Đám người Ân gia đều mang vẻ mặt nghỉ hoặc. Nhưng cẩn thận suy ngẫm, tất cả mọi người đã nhớ lại chuyện xảy ra mấy trăm năm trước.

Ngô Danh Đao?

Ân Thiên Tử tự mình hạ lệnh đánh chết thiên tài Ngô gia, Ngô Danh Đao!

Nhưng dù muốn báo thù thì cũng nên là người Ngô gia tới chứ?

Việc này liên quan gì tới Trần Trường An?

“Không thể”

“Sao hắn ta sẽ quen biết cường giả như ngươi?”

“Nếu thật như thế, năm đó cũng không...”

Ân Thiên Chính có hơi không hiểu, nếu Ngô Danh Đao quen biết cường giả như Trần Trường An, sau lần đào tẩu đầu tiên năm đó sao hắn ta không cầu giúp đỡ?

“Dù vậy, đây cũng là ân oán giữa Ngô Danh Đao và chúng ta.”

“Ngươi...” Ngô Danh Đao?

Lời Ân Thiên Chính nói khiến Ngô Danh Đao đang nhìn xem hết thảy ngẩn người.

Tuy khoảng cách rất xa nhưng Ngô Danh Đao vẫn nghe được nội dung cuộc nói chuyện bên này. Hắn ta không hề nghĩ tới tên của bản thân thế mà xuất hiện từ trong miệng những người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK