“Có cần ta đi xử lý bọn họ không?”
“Không cần, cứ để bọn hắn đi theo đi”.
Sau khi đi hết hai con phố, Trần Trường An phát hiện ra, tốc độ của những kẻ bám đuôi tăng lên.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ lập tức hò nhau xông lên, vây quanh Trần Trường An và Cố Tiên Nhi vòng trong, vòng ngoài.
“Tiểu tử, dám chơi bẩn ở sòng bạc Bình An bọn ta à? Xem ra là ngươi chán sống rồi”.
“Giao ngân phiếu ra đây thì bọn ta tha mạng cho”.
Trân Trường An bình tĩnh nhìn đối phương nhìn một cái, thản nhiên nói “Ngươi biết kết cục của những kẻ đắc tội ta là gì không?”
“Haha, ta không biết kết cục của việc đắc tội ngươi là gì nhưng ta biết nếu như bọn ta không cầm được ngân phiếu trở về thì kết cục của bọn ta sẽ là gì”.
“Bớt nói nhảm đi, đừng ép bọn ta phải động thủ”.
Động thủ?
“Ôi, tội gì phải vậy chứ”.
“Các ngươi làm thế này đúng là làm khó ta quá”.
“Thôi, ta chẳng muốn so đo với các ngươi làm gì”.
“Đại Hoàng...”
Gâu gâu gâu!
Đại Hoàng chợt sủa lên làm đám tay chân của sòng bạc giật mình.
Nhân lúc bọn họ đang ngẩn người, Đại Hoàng lập tức chạy ra khỏi vòng vây.
“Đù, Đại Hoàng, mẹ nhà ngươi!” “Tiên Nhi, chạy maul”
Trân Trường An mắng xong lập tức lôi Cố Tiên Nhi còn đang ngơ ngác vội vàng bỏ chạy thục mạng.
“Mẹ kiếp, còn tưởng là hạng người ghê gớm cỡ nào cơ chứ, đuổi theo cho tai”
Đám người điên cuồng đuổi theo nhưng không hiểu sao mãi mà không thể bắt kịp Trần Trường An và Cố Tiên Nhi.
“Chuyện này... Sao hai người này giỏi chạy vậy nhỉ?”
“Mẹ kiếp, không... Không đuổi nữa, ta không chạy nổi nữa rồi”.
“Không được rồi, ta chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi, mấy người cứ đuổi theo đi, lát nữa ta sẽ chạy theo sau”.
“Đuổi cái con khỉ, bọn họ chạy mất hút con mẹ hàng lươn rồi!"
Thấy không còn ai đuổi theo sau lưng nữa, Trần Trường An mới dừng chạy, đánh mắt nhìn Đại Hoàng.
“Đại Hoàng, sao ngươi lại chạy trước vậy hả?”
“Hỏi thừa, ta mà không chạy trước thì ngươi sẽ chạy mất”.
“Ngươi thiếu nghĩa khí quá đó!”
“Hứ, chúng ta như nhau cả thôi, đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, ngươi định để ta lại làm lá chắn, hút sự chú ý của bọn họ giúp ngươi”.
“Ngươi nói vậy là vũ nhục nhân cách của ta”.
“Ngươi có nhân cách à?”
“Công tử, tại sao chúng ta... chúng ta lại phải chạy vậy ạ?”
Lúc này, Cố Tiên Nhi lúc vẫn không hiểu. Mấy người đó yếu như vậy, đừng nói là Trần Trường An, ngay cả nàng ta cũng có thể búng tay một cái là giải quyết được luôn.
Rõ ràng Trần Trường An và Đại Hoàng có thực lực mạnh như vậy, tại sao bọn họ lại phải chạy trốn chứ?
“Đây gọi là thú vui”.
“Làm người thì đừng nghiêm túc quá, ngươi chưa từng có trải nghiệm này bao giờ đúng không?”
“Đúng là chưa ạ”.
“Cho nên thứ gì cũng phải nếm thử một chút thì mới biết hết được mùi vị của chúng chứ”.