Trần Trường An vẫn luôn suy đoán, sư phụ Mục Vân Dao thường xuyên đi theo mình, cho nên chuyện liên quan đến Thai Châu, có lẽ sư phụ biết.
Chính vì vậy, hắn lo sợ trong tay Cổ Phong Hoa không có Thai Châu, mà là vì Mục Vân Dao mới biết chuyện này, và lừa mình đến đây.
Nhưng hắn không hiểu, sư phụ làm vậy là có dụng ý gì.
“Sư phụ ngươi đến tìm ta, mục đích rất đơn giản, chính là vì viên trân châu mà ngươi muốn”.
“Thứ đó đúng là ở Cổ gia ta”.
“Ta cũng không biết sư phụ ngươi làm sao biết thông tin này”.
“Đương nhiên, ngoại trừ trân châu, còn có một chuyện khác”.
Được biết trân châu thực sự ở Cổ gia, Trần Trường An thở nhẹ nhõm một hơi, nhưng những lời tiếp theo của Cổ Phong Hoa lại khiến Trần Trường An ngẩn người.
Còn có một chuyện khác?
“Là chuyện gì?”, Trần Trường An hỏi.
“Ừm..”
Cổ Phong Hoa do dự một lúc, sau đó nhìn sang Cổ Phượng Dao.
Lúc này Cổ Phượng Dao cũng hơi thộn người, lão... lão tổ nhìn mình làm gì?
“Sư phụ người đã định hôn sự cho ngươi”.
“Cổ Phượng Dao là vị hôn thê của ngươi”.
“Cái gì?"
“Cái gì!”
Một câu nói của Cổ Phong Hoa khiến cả hai người Trần Trường An và Cổ Phượng Dao đều thộn người.
Việc này... quá đột ngột rồi phải không?
Hơn nữa, Trần Trường An không tin sư phụ mình làm ra chuyện này, bỗng dưng định hôn sự cho mình?
Rốt cuộc nàng nghĩ thế nào? Trần Trường An kinh ngạc, Cổ Phượng Dao càng ngẩn người hơn!
Là đại tiểu thư của Gổ gia, hơn nữa còn là thiên kiêu của thời này, Cổ Phượng Dao biết rõ, mình có thể làm chủ hôn nhân của mình.
Và điều quan trong nhất là, người tu luyện, vốn không vội thành thân, với thiên phú của Cổ Phượng Dao, việc quan trọng nhất là tu luyện.
Hơn nữa các vị trưởng bối của Cổ gia cũng dạy bảo nàng ta như vậy, nhưng bây giờ làm sao đọt nhiên lại sắp xếp hôn sự? Mà còn là với Trần Trường An?
Cổ Phượng Dao nhìn vẻ phức tap trên khuôn mặt Trần Trường An, vẻ mặt cũng biến sắc.
“Trần Trường An, ngươi có biểu hiện gì vậy?”
“Ta làm vị hôn thê của ngươi, ngươi còn không muốn?” “Ngươi mừng thầm đi”, Cổ Phượng Dao tức giận nói.