“Liệu có khi nào Huyết Đồ Đại Đế bảo hắn ta tới gặp ngươi là vì ông ta không hài lòng nên muốn trả hàng không?”
ồ?
Trả hàng?
Thứ này... Thứ này còn có thể trả lại được ư? “Cũng có thể”.
“Có lẽ Huyết Đồ Đại Đế cho rằng do ta làm không tốt nên con ông ta mới kém cỏi như vậy”, Dược Nghịch Mệnh cười buồn rười rượi.
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười bất đắc dĩ. Thiếp Huyết Đồ của Huyết Đồ Đại Đế tới nhanh ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Chưa đầy nửa tháng sau, Huyết Đồ Đại Đế đã sai người mang thiếp Huyết Đồ tới.
Mặc dù đây là chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu nhưng không khỏi thiếu thấu tình đạt lý. Không ngờ Huyết Đồ Đại Đế thực sự không hề niệm tình Dược Nghịch Mệnh từng giúp mình, có thể thấy ông ta cưng chiều con trai như thế nào.
“Một năm?”
“Nghĩa là sao?”
Đọc thiếp Huyết Đồ xong, Dược Nghịch Mệnh có phần không hiểu.
Huyết Đồ Đại Đế cho Dược Nghịch Mệnh một năm, nếu như ông ta có thể cải thiện thể chất cho Lãnh Vô Tình thì thiếp Huyết Đồ sẽ được thu hồi.
Nếu như Dược Nghịch Mệnh từ chối thì một năm sau, Huyết Đồ Đại Đế sẽ suất lĩnh điện Huyết Đồ tắm máu thành Đan Đết
“Có thể thấy tuy Huyết Đồ Đại Đế không phải người biết trả ơn nhưng ông ta cũng kiêng kị ngươi”.
“Dù sao ngươi cũng là vị Đan Đế duy nhất của Thái Huyền Giới, ông ta cũng không muốn làm mất lòng ngươi”.
“Ngươi tính thế nào?”, Trần Trường An hỏi Dược Nghịch Mệnh. “Ta đã thế này rồi, lẽ nào còn phải để bản thân chịu ấm ức nữa hay sao?”
“Đừng nói là một năm, cho dù chỉ cho ta một ngày, ta cũng không buồn cân nhắc”.
“Cùng lắm thì chết chứ gì”.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Huống hồ, một năm đã đủ để ta liên hệ với một vài trợ thủ rồi”, Dược Nghịch Mệnh vừa cười vừa nói.
Trần Trường An đã đoán trước được kết quả này. Còn hẳn một năm nữa nên hẳn cũng không định nán lại đây thêm.
“Nếu vậy thì ta đi đây”.
“Một năm sau, ta sẽ trở về thành Đan Đế, ta cũng muốn xem xem Huyết Đồ Đại Đế định tắm máu nơi này như thế nào!”, Trần Trường An cười khẩy.
“Ngươi đi à?”
Trần Trường An muốn đi, Dược Nghịch Mệnh ít nhiều thấy hơi lưu luyến nhưng trên đời này, bữa tiệc nào rồi cũng tới lúc tàn, Trần Trường An vẫn còn việc của mình, không thể cứ ở đây mãi được.
“Đúng vậy, ta đã ở đây lâu quá rồi, phải đi thôi”.
“Ngươi định đi đâu?”
“Tới... Hoàng triều Phụng Thiên”.
Trần Trường An vẫn chưa quên chuyện ở hoàng triều Phụng Thiên, hiện tại đã tới lúc tính sổ chuyện năm xưa rồi.
“Được, nếu vậy thì ta không giữ chân ngươi nữa”.
“Nếu ngươi cần giúp đỡ thì cứ sai người báo tin cho ta bất cứ lúc nào”. “Yên tâm, ta không khách khí với ngươi đâu”.
“Ha ha ha, thế là đúng đấy!”
Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Trần Trường An dẫn Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi rời khỏi phủ Đan Đế.
Trần Trường An đi rồi, phủ Đan Đế yên tĩnh trở lại. Ba người bọn Dược Nghịch Mệnh nhất thời thấy không quen.
“Trung Đường”. “Tiền bối có chuyện gì dặn dò ạ?”
“Lát nữa, ta giao cho ngươi mấy phong thư ta tự tay viết, ngươi đi gửi thư giúp ta”.
“Vâng”.
Trần Trường An đã đi rồi, Dược Nghịch Mệnh cũng phải chuẩn bị cho ngày hẹn một năm sau.
Nhưng trong lòng ông ta ít nhiều vẫn thấy lo lắng, liệu những người kia có giúp ông ta chống lại Huyết Đồ Đại Đế không?
Dược Nghịch Mệnh không chắc nhưng dù sao cũng phải hỏi thử một câu. Hai tháng sau. Hoàng triều Phụng Thiên.
Khi hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi xuất hiện ở địa giới của hoàng triều Phụng Thiên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng.
Ánh sáng màu vàng kim tỏa ra khắp Thái Huyền Giới!
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra, hóa ra... Đã một năm trôi qua kể từ lần Nhân Bảng mở ra lần trước.
“Nhân Bảng cập nhật rồi!” Lập tức, toàn bộ Thái Huyền Giới chìm trong bầu không khí kích động.
Ai nấy đều muốn xem thử xem sau một năm, liệu xếp hạng trên Nhân Bảng có thay đổi gì không.
“Công tử, Nhân Bảng cập nhật rồi”. “Ngươi có căng thẳng không?” “Hơi hơi ạ!”
Trong lòng Cố Tiên Nhi hơi căng thẳng, dù sao thì... Lân Nhân Bảng mở ra lần trước, nàng ta vẫn còn đang ở trong thanh lâu.
Hiện tại, một năm đã qua, thân phận và thực lực của nàng ta đều đã hoàn toàn đổi khác.
“Ôi trời!"
“Thế nào?”