“Ta nói này Ngụy đại nhân, tiểu điếm này dù sao cũng là địa bàn của ta, ngươi đến đây mà không chào ta trước sao? Không phải lệ lắm nhỉ?”, bà chủ đứng bên cạnh cười như không cười hỏi.
“Ta tìm hắn có việc, nếu không ai thèm đến địa bàn của ngươi chứ”.
Ngụy Phong Đường vẫn không thèm nhìn bà chủ dường như hắn ta rất ghét Khoái Hoạt Lâu và bà chủ của nó.
Lúc này, Trần Trường An cũng thức tỉnh tinh thần hóng hớt, chuyện gì hay vậy ta?
“Có cố sự à?”, Trân Trường An hỏi bà chủ. “Người theo đuổi lão nương đấy nhưng mà ta từ chối”. truyện xuyên nhanh
“Đừng tưởng bề ngoài ta trông lẳng lơ mà coi ta là người tùy tiện, ta là người có giới hạn đấy nhé”, bà chủ cười nói.
Đánh người không đánh mặt, chửi người không chỉ đích danh, bà chủ không hề băn khoăn vạch vết thương lòng của Ngụy Phong Đường ra, gương mặt già nua của hắn ta không khỏi đỏ bừng.
“Năm ấy ta tuổi trẻ nông nổi”, Ngụy Phong Đường cả giận nói.
“Tuổi trẻ nông nổi hả? Ngươi đúng là không biết ngượng”.
“Năm xưa khi ngươi theo đuổi ta chắc cũng gần trăm tuổi rồi nhỉ? Tuổi đó mà bảo là còn trẻ hả?”, bà chủ khinh thường đâm chọt.
“Tạ.”
“Cho qua đấy, ta lười so đo với đám đàn bà các ngươi”.
“Trần Trường An, thành chủ đã đồng ý gặp ngươi, theo ta đến phủ thành chủ đi”.
Phủ thành chủ ư?
Thành chủ Tu La vẫn luôn ở phủ thành chủ sao?
“Khí tức của phủ thành chủ quả thật rất khác lạ, nó tồn tại ở đó nhưng lại nhanh chóng biến mất đến ta cũng không lần tìm được”.
“Thành chủ rất thần bí, nếu không phải ở Đại Đế Cảnh thì ắt phải có bảo bối che giấu khí tức của mình”.
“Không cần ta đi với ngươi à?”
Đúng lúc này, trong đầu Trần Trường An truyền tới giọng nói của Đại Hoàng.
Trân Trường An không trả lời nó mà nhìn về phía Ngụy Phong Đường rồi cười nói: “Thành chủ vẫn luôn ở trong phủ thành chủ ư?”
“Ta không thể bại lộ chuyện của thành chủ được, nhưng nếu hiếu kỳ thì cứ hỏi trực tiếp”.
“Được, vậy mời dẫn đường”.
Trần Trường An không hỏi gì thêm, dù sao hắn cũng sắp gặp thành chủ Tu La rồi.
Trần Trường An đi theo Ngụy Phong Đường tới phủ thành chủ, phủ thành chủ trông rất oai phong, diện tích rộng rãi.
Chỉ có điều, Trần Trường An luôn cảm thấy nơi này thiếu chút hơi người, một nơi rộng lớn như vậy nhưng người sống lại quá ít.
Cho dù là để giữ tính thần bí thì cũng không cần làm đến mức này đâu nhỉ?
Ngụy Phong Đường dẫn Trần Trường An đi thẳng một mạch tới hoa viên sâu trong phủ thành chủ.
“Trong ngọn núi đằng trước có một hang động, sau khi ngươi đi vào đó thì có thể nhìn thấy một mật thất”.
“Thành chủ đang chờ ngươi ở đó”. Bí ẩn như vậy à?
“Thành chủ của các ngươi... làm chuyện gì khuất tất à?”