Nhân viên phục vụ phòng đấu giá cầm thất hương xích diễm quả đi vào phòng bao của Trần Trường An cũng giật nảy mình.
Đây chẳng phải là đại tiểu thư nhà mình sao? Sao nàng ta lại ở chỗ này? Chẳng lẽ vật này là nàng ấy đấu giá?
Vậy mình phải làm sao giờ? Đưa đồ vật, xong có lấy linh thạch không? "Đừng nhìn ta, đồ vật là hắn mua, tìm hản lấy linh thạch".
"Vâng, đại tiểu thư".
Nghe được lời Cổ Phượng Dao nói, nhân viên phục vụ thở dài nhẹ nhõm, sau đó cung kính đi đến bên người Trần Trường An.
Đối phương không biết Trần Trường An, nhưng Cổ Phượng Dao cũng ở đây, ngẫm nghĩ thân phận của người này chắc chắn không đơn giản.
"Vị công tử này, đây là thất hương xích diễm quả của ngài, xin ngài thanh toán linh thạch".
"Được".
Trần Trường An trực tiếp lấy hai mươi vạn linh thạch cực phẩm đưa cho đối phương, tiện tay ném thất hương xích diễm quả cho Cố Tiên Nhi.
Tuy Cổ Phượng Dao cũng không thèm để ý thất hương xích diễm quả, nhưng nàng ta không ngờ Trần Trường An lại giống mình, như thể tiện tay ném cho Cố Tiên Nhi một món đồ chơi thông thường.
Người, Hóa Thần Cảnh có tầm mắt cao như vậy? Rốt cuộc người này là thần thánh phương nào? Vì sao nàng ta chưa từng nghe nói?
Họ Trần, suốt bao nhiêu năm qua, nếu nói có người thật sự có thể tiến vào trong tai Cổ Phượng Dao thì cũng bởi vì lân Nhân Bảng cập nhật cách đây không
lâu, xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế Trần Vân Hiên.
Mười bảy tuổi, tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ tư, ngay cả lão tổ Cổ gia nàng ta cũng rất khiếp sợ.
Trái lại, Trần Trường An này không có tên trên Nhân Bảng, tuổi tác chắc chắn vượt quá ba mươi tuổi, tuy nói tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất còn nghe được,
nhưng so sánh với Cố Tiên Nhi, chênh lệch cực xa.
Trong lúc vô tình, chính Cổ Phượng Dao cũng không để ý, sự chú ý của nàng ta đã chuyển từ trên người Cố Tiên Nhi sang Trần Trường An.
Nàng ta cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật là phức tạp, trong sự phổ thông lại có vẻ đẹp trai quá đáng, trong sự tầm thường lại có vẻ huyền bí chết người.
"Đa tạ công tử”, Cố Tiên Nhi cầm thất hương xích diễm quả trong tay, trên mặt tràn ngập vui sướng.
Cổ Phượng Dao bất đắc dĩ thở dài một hơi, hừ, người đàn bà hai mặt này thật ghê tởm.
"Chư vị" "Tiếp theo sẽ là vật đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay". "Vật đấu giá này chắc hẳn mọi người đều rất tò mò'.
"Nói thật, ta đã chủ trì đấu giá nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật đấu giá như vậy".
Lời nói của người bán đấu giá gợi lên hứng thú của tất cả mọi người, ngay cả người bán đấu giá này cũng thấy lần đầu tiên?
Chẳng lẽ lần này Cổ gia thật sự lấy ra được thứ tốt gì sao? "Được rồi, chúng ta sẽ không vòng vo nữa".
"Vật đấu giá cuối cùng này là một tin tức".
Tin tức?