Mình phải làm sao bây giờ?
Chùy Đế cảm thấy cái mông đã không còn thuộc về mình nữa, hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cái mông nữa rồi.
Dường như nó đã rời bỏ mình, bỏ đi càng lúc càng xa.
“Sao lại không có động tĩnh gì?”
“Không phải là chết rồi chứ?”
Thấy Chùy Đế vẫn không động đậy, Cổ Phượng Dao lo lắng hỏi.
Chết?
Cổ Phong Hoa thở dài bất đắc dĩ, kia là Đại Đế đấy, bị đá chết dễ dàng vậy ư?
Rõ ràng hắn ta giả chết, không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
“Đứng dậy đi, nằm còn mất mặt hơn”, Cổ Phong Hoa nhìn Chùy Đế quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, tuy đã cố gắng nín nhịn, nhưng khóe miệng hơi run rẩy vẫn tiết lộ suy nghĩ thật sự của ông ta hiện giờ.
“Cáo từi”
“Ta còn có việc, xin đi trước!”
Chùy Đế nằm trên mặt đất nói xong câu đó thì ngay lập tức xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh khiến người ta cảm thán không ngớt miệng.
“Không hổ là cường giả Đại Đế, tốc độ không giống người thường”.
“Lợi hại, lợi hại, tư thế cũng không giống người thường”.
Trần Trường An giờ cũng đã xả giận xong, còn dám đập ta không?
“Chúng ta... Có phải là nên đi rồi không?”, Đại Hoàng nhìn Trần Trường An, hỏi. Đi?
Đại Hoàng lên tiếng làm Cổ Phong Hoa và những người khác ngẩn ra, mới ở vài ngày đã vội vàng muốn đi rồi ư?
“Ừ, đúng là phải đi thôi”.
Mục đích Trần Trường An đến Cổ gia là vì Thai Châu, bây giờ đã lấy được Thai Châu rồi, không đi thì còn ở lại làm gì? Chờ ăn Tết à?
“Có gấp quá không?”
“Ngươi và nha đầu Phượng Dao còn chưa tổ chức đính hôn đâu!” Đính hôn?
Trời đất, sao lại quên béng chuyện này nhỉ?
Trần Trường An nhìn Cổ Phượng Dao bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, hắn hỏi thẳng: “Ờm, ngươi biết đính hôn là gì không?”
“A... Đương nhiên là ta biết.”
“Được, ta cũng biết”.
“Vậy thì coi như hai ta đính hôn rồi”. “Ngươi thấy thế nào?”
“Ơ? Thế... Thế coi như là đính hôn rồi ư?”, Cổ Phượng Dao đần mặt ra nhìn Trần Trường An.
“Chứ không thì là gì? Ngươi biết, ta biết, chẳng phải là được rồi à?”
“Đều là người tu luyện, cần gì phải để ý tiểu tiết, ngươi nói xem có phải không?”
“Hình như cũng có lý”.
“Ngươi xem, có lý đúng không, vậy thế nhé, ta đi trước đây, có việc chúng ta liên lạc sau”.