“Truyền lệnh của ta, Trấn Bắc quân chuẩn bị xuất phát, ngày mai đi theo ta tới dạy cho tên Trần Trường An này một bài học!”
“Vâng, thưa Vương gial”
Trần Trường An nghênh ngang dẫn theo Cố Tiên Nhi bước vào phủ Trấn Bắc Vương, rồi lại nghênh ngang rời đi, khiến đám đông đứng hóng hớt không khỏi ngơ ngác.
Có chuyện gì vậy?
Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tại sao hắn đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương mà vẫn còn có thể lành lặn rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương?
Tụ Tiên Lâu.
“Các ngươi không biết đâu, tên Trần Trường An này rất to gan”.
“Người dân ở đây làm gì có ai dám động tới thế tử chứ? Vậy mà hắn không chỉ ra tay với thế tử mà còn đánh thế tử trọng thương, xem chừng bị thương rất nặng”.
“Có điều không thể phủ nhận là nữ tử đi cùng với Trần Trường An thực sự đẹp như tiên giáng trần, thực lực lại phi phàm, xem ra lai lịch của hai người này cũng
không hề tâm thường”.
“Chỉ tiếc là bọn họ đã đắc tội với Trấn Bắc Vương, lại còn cả gan xông vào phủ Trấn Bắc Vương”.
“Chậc chậc chậc, e là đứng đi vào, năm...” “Nói tiếp đi chứ, rồi sao?” “Ngươi kể tỈ mỉ lại xem, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngươi đừng có ngẩn người nữa, chẳng lẽ là rượu không ngon hay là đồ ăn không ngon?”
Người đang thong thả thuật lại mọi chuyện đầy hăng say bỗng sững người lại khiến những người khác khó chịu.
“Trần... Trần Trường An?” Ồ?
Trần Trường An?
“Trần Trường An thì sao?” “Đến... Đến đây!”
Ngay khi nhìn thấy Trần Trường An bước vào đây, người kể chuyện lập tức sững người.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn không chết ở phủ Trấn Bắc Vương ư?
“Đến? Đến đâu?”
“Hắn... Hắn chính là Trần Trường An”.
“Cái gì? Hắn còn sống?”
Đám đông đồng loạt nhìn về phía Trần Trường An, không ai ngờ rằng người mà bọn họ tin rằng đã chết chắc rồi lại có thể nghênh ngang xuất hiện ở Tụ Tiên Lâu.
Trần Trường An liếc nhìn đám đông nhưng chẳng hề để tâm, suy cho cùng, những người như thế này có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.
Trần Trường An liếc nhìn đám đông nhưng chẳng hề để tâm, suy cho cùng, những người như thế này có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.