Mục lục
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô lập, hoàn toàn cô lập.

Tuy biết những người này ở đây không làm lên tác dụng gì, nhưng hành vi như. vậy của bọn họ quả thực khiến người ta căm tức.

“Các ngươi... các ngươi...”

“Các ngươi cái gì? Ngươi còn mặt mũi nói chuyện sao? Ngươi mau câm miệng lại”.

“Đúng, câm miệng đi. Đều do Ân gia các ngươi làm nhiều việc ác nên mới có hôm nay”.

“Trần Trường An tiền bối chỉ đang thay trời hành đạo, hành thiện tích đức, công đức vô lượng”.

“Đúng vậy, loại ác nhân như các các ngươi nên có người như tiền bối Trần Trường An tới thu thập. Đây chính là trừng phạt trời cao dành cho các ngươi”.

“Trần Trường An tiền bối là người thiện lương, là.

Nói một hồi, xung quanh đã biến thành đại hội tâng bốc Trần Trường An, tất cả mọi người bắt đầu nịnh nọt hẳn, khen hắn không sót cái gì.

“Những người này... quá không biết xấu hổ, ta còn không nghe nổi nữa”, lúc. này Đại Hoàng nôn khan một tiếng, quả thật có chút nghe không nổi.

“Trần Trường An trong miệng bọn họ và Trần Trường An mà chúng ta quen biết là cùng một người sao?”

“Có phải bọn họ có hiểu lầm gì về Trần Trường An không?” Cổ Phượng Dao quen Trần Trường An không lâu, nhưng đủ để nhìn ra được Trần Trường An tuyệt đối không phải người như miêu tả trong lời nói ra từ miệng những người này.

“Phương Dao, có vài thời điểm, con người vì mạng sống có thể nói ra bất cứ cái gì”.

“Ngươi ít khi ra ngoài, vẫn còn khuyết thiếu kinh nghiệm về phương diện này”.

“Bọn họ khen Trần Trường An thật sao? Không phải, bọn họ chỉ đang tìm kiếm đường sống cho chính mình thôi”.

Tuy Tam trưởng lão nói vậy, nhưng lời khen của những người này cũng thật khiến ông ta buồn nôn.

Trơ tráo quá mức, lời gì cũng dám nói ra. Sau một hồi, Trần Trường An sắp biến thành vị thần thiện lương của Thái Huyền Giới, là ánh sáng chính nghĩa.

Lúc này, Trần Trường An cũng phải hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng cảm động.

Thật không ngờ người hiểu hắn nhất lại là những người xa lạ này. Bọn họ nói... cực kỳ chính xác!

Đây là nguyên tắc sống, tiêu chuẩn làm người, tác phong đối nhân xử thế của chính hắn.

Hoàn mỹ, hóa ra chính hắn là người hoàn mỹ như như thế. “Không cần nói nữa.”

“Ta đồng ý ta rất vĩ đại. Nhưng mà... lớn tiếng tuyên dương như vậy không phải tác phong của ta”.

“Làm việc tốt không để lại tên mới là mục tiêu ta hướng tới”.

“Ta đúng là... thiện lương như vậy.”

Oẹ!

Một đoạn lời nói của Trần Trường An khiến tất cả thành viên hội tâng bốc ngu người luôn.

Bọn họ chỉ vì mạng sống mới bịa đặt lung tung, nói ra tất cả lời hay ý đẹp bản thân có thể nghĩ tới, vốn tưởng rằng cường giả giống như Trần trường An sẽ không hề để ý tới loại lời này.

Nhưng kết quả... bọn họ khen chuẩn rồi? Hắn còn rất hưởng thụ nữa?

“Hắn... vẫn luôn thế này sao?” Tam trưởng lão cũng không nghĩ tới Trần trường An lại vô sỉ như vậy.

“Hiện tại đã bớt đi nhiều, trước kia..."

Trên mặt Đại Hoàng hiện đầy khinh thường. Trần Trường An trong quá khứ quả thực một lời khó nói hết, đáng khinh vô cùng.

Hiện giờ, hắn có thể tu luyện, có đồ đệ, có thị nữ, mới bắt đầu làm bộ làm tịch, bớt mặt dày và bỉ ổi đi nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK