Hắn ta biết Trần Trường An này rất thần bí, năng lực cũng sâu không lường được.
Nhưng hắn ta tuyệt đối không ngờ được giữa bản thân mình và Trần Trường An lại có căn nguyên như vậy.
Ông cha không ai bì được, cũng không phục ai của mình kia, năm đó thế mà lại chạy theo Trần Trường An kết bái thành huynh đệ chứ?
Đây có còn là lão Đăng mà ta biết không?
Nếu cẩn thận suy nghĩ, Huyền Vô Đạo cảm thấy không phải là không có chút khả năng nào.
Trần Trường An trông thì khá trẻ tuổi không có nghĩa là tuổi của hắn nhỏ.
Ba nghìn năm trước lúc Huyền Vô Đạo quen biết Trần Trường An thì tên khốn này đã có ngoại hình khoảng hai mươi, bây giờ bản thân mình đã trở thành ông chú trung niên rồi mà tên kia vẫn chỉ khoảng hai mươi.
Cũng không phải Huyền Vô Đạo không có cách giữ gìn dung mạo trẻ trung, chỉ là hắn ta cảm thấy mình đã lớn tuổi
như vậy rồi, giả vờ nai tơ thì có hơi khó coi.
“Nói thật đi, rốt cuộc ngươi đã sống bao nhiêu năm rồi?” Nét mặt của Huyền Vô Đạo nghiêm túc nhìn Trần Trường An.
“Khoảng mười nghìn năm rồi.” Trần Trường An cũng không hề giấu giếm.
Mười nghìn năm?
Mẹ nó, thế mà Trần Trường An đã sống mười nghìn năm rồi ư?
Điều này có nghĩa là gì? Tuyệt đối là siêu cấp cường giả rồi.
Thế mà năm đó bản thân mình còn muốn cá cược với hắn? Có phải mình ăn no rửng mỡ không?
“Ngươi... Ngươi là cảnh giới Đại Đế ư?” Huyền Vô Đạo khiếp sợ hỏi.
Huyền Vô Đạo làm cho Cố Tiên Nhi bên cạnh cũng được một phen chấn động trong lòng. Đại Đế, cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại ở bên cạnh mình ư?
Hơn nữa mình còn là thị nữ của đối phương?
“Đại Đế?”
“Ta chỉ có thể nói, Đại Đế đỉnh phong, không thể mảy may gây tổn hại đến ta.” Giọng điệu của Trân Trường An bình tĩnh,
giống như đang nói đến một câu chuyện râu ria.
Nhưng lúc này chỉ có Huyền Vô Đạo biết nội tâm của hắn †a đang sụp đổ thế nào.
Đại Đế đỉnh phong, không thể mảy may gây tổn hại đến hắn ư? Năm đó mình còn cá cược với hắn? Không biết là nên vui hay buồn đây?
Điều này có nghĩa là hắn ta được đối xử ngang ngửa với Đại Đế đỉnh phong ư?
Sao lại cảm thấy có chút vui vẻ khó hiểu vậy chứ?
Hừ!
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Sau khi Huyền Vô Đạo đã che đậy hết những suy nghĩ loạn cào cào trong đầu mình xong thì lại nhìn về phía Trần Trường
An, ánh mắt đã thay đổi.
Thâm tàng bất lộ, cường giả lánh đời, cả người tràn đây màu sắc thần bí.
Chủ yếu nhất là Trần Trường An khác với những cường giả khác, hắn... Rất giống một người.
Đúng vậy, chính là giống một người, Kkiểu người bình thường!
Huyền Vô Đạo không thể không thừa nhận, cho dù là chính bản thân hắn ta, theo sự tăng lên của thực lực thì tính cách cũng sẽ sinh ra thay đổi.
Xem tính mạng con người như cỏ rác, cao ngạo, không dễ dàng chung đụng...
Nhưng Trần Trường An thì sao? Tuỳ tiện, tâm tính bình thản, mặc kệ đối phương có thân phận gì hắn cũng sẽ đối xử như nhau.
Lễ nào, đây mới thật sự là cảnh giới của cường giả chân chính?
Nghĩ đi nghĩ lại, Huyền Vô Đạo cảm giác bản thân đã hiểu ra vài điều.
“Lão..."
Đột nhiên trong lúc đó, Huyền Vô Đạo không biết nên xưng hô với Trần Trường An như thế nào.
Gọi là Lão Trân? Đối phương còn quen biết với cả cha ruột của mình.
Gọi đại gia? Má nó, câu này thì không mở miệng gọi được đâu.
“Được rồi, trước kia gọi thế nào thì sau này chứ gọi như thế”
“Chúng ta phân tích từng cái nhé, cha ngươi gọi ta là đại ca, ngươi gọi ta là lão Trần, đều giống nhau.” Trân Trường An cười nhạt nói.
“Được, vậy gọi ngươi là lão Trần, cứ như vậy đi, cơ mà như thế thì có phải vai vế của ta lớn hơn cha ta không?”
“Cũng không đúng, cùng thế hệ? Cái món này cuối cùng phải tính thế nào đây?”
Có thể Huyền Vô Đạo là một người tu luyện giỏi nhưng ở phương diện khác chỉ e là không am hiểu lắm.
“Sao cũng được, không quan trọng lắm.”
“Được rồi, không quan trọng.”
“Ha ha ha, đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái không ít”
“Chỉ là, ta thật sự phải đi rồi.” “Được, sau này có duyên sẽ gặp lại.” “Được.”