Mục lục
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thử hỏi thiên lý ở đâu?

Lế nào nàng ta lại không có cốt khí đến vậy ư? Đã có thành tựu như thế rồi còn muốn làm thị nữ cho người ta?

“Có vấn đề gì sao?”, Cố Tiên Nhi cau mày hỏi.

“Lế nào... Lế nào ngươi không cảm thấy có vấn đề gì sao?” “Sao ngươi có thể tự cam đọa lạc như thế?”

“Ngươi là người xếp hạng ba trên Nhân Bảng, là thiên tài”. “Hắn dựa vào đâu mà bắt ngươi làm thị nữ cho hắn?” “Hắn có tư cách gì?”

Sự phần nộ khó hiểu của Cổ Phượng Dao khiến Cố Tiên Nhi cảm thấy không thể hiểu nổi.

Người làm thị nữ là ta, ta thấy không có vấn đề gì thì ngươi còn để ý làm gì? Chẳng lẽ ngươi hâm mộ †a?

Cổ Phượng Dao thì không sao hiểu nổi tại sao một nữ tử ưu tú hơn mình lại cam tâm làm thị nữ cho người khác.

Thứ cảm giác này làm nàng ta phát điên, nữ tử mạnh hơn nàng ta còn làm thị nữ thì nàng ta là gì?

Thậm chí không bằng cả thị nữ ư?

Điều này gây ra cú sốc quá lớn với Cổ Phượng Dao.

“Ta có được tu vi như ngày hôm nay đều là nhờ công tử nhà ta cho ta”. “Ngươi nói xem ngài ấy dựa vào gì?”

“Ngươi không có tư cách đứng đây nói này nói nọ đâu, ta không quen ngươi, cũng chẳng biết ngươi”.

“Nếu như ngươi còn dám bất kính với công tử nhà ta thì đừng trách ta không khách khí với ngươi”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng tuyên bố.

Tất cả đều là công tử cho? Chỉ dựa vào hắn ư?

Tu vi của hắn chỉ mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, hắn thì có thể cho ngươi được cái gì?

Không lẽ đầu óc của cô nương này có vấn đề hay sao? Dễ bị lừa như vậy ư?

“Nếu công tử nhà ngươi lợi hại như vậy thì ta cũng muốn hỏi xem, chẳng hay rốt cuộc vị đây là đại nhân vật nào?”, Cổ Phượng Dao cười gắn hỏi.

“Trần...”

“Trần Vân Hiên?”

Trần Trường An mới chỉ nói ra một chữ “Trần”, Cổ Phượng Dao đã nóng vội ngắt lời hắn nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng, cảnh giới của Trần Vân Hiên là Hóa Thần Cảnh tầng thứ tư, không phải tầng thứ nhất.

“Trần Trường An!”

Quả nhiên không phải.

“Ta còn tưởng là Trần Vân Hiên cơ chứ, hóa ra là Trần...”

“Ngươi chính là Trần Trường An?”

“Không đúng, ngươi không phải, tu vi của Trần Trường An đại náo hoàng triều Phụng Thiên nhất định không thể chỉ có ngần ấy thôi”.

Sau khi tới hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên Cổ Phượng Dao đã nghe nói chuyện gần đây đang được bàn tán xôn xao.

Nhưng nàng ta hoàn toàn không thể liên hệ nổi giữa Trần Trường An trước mặt và kẻ tựa như sát thần kia.

“Dù sao đi nữa, sau này nàng ấy sẽ không làm thị nữ cho ngươi nữa”. “Ngươi nói đi, phải thế nào thì ngươi mới trả tự do cho nàng ấy?”

“Không biết ngươi đã nghe danh Cổ gia nhà ta chưa, yên tâm, nhất định ta sẽ không bạc đãi ngươi”, Cổ Phượng Dao lạnh lùng nói.

Ồ?

Cố Tiên Nhi nhìn Cổ Phượng Dao như nhìn một người điên, không thân chẳng quen, vậy mà lại không nỡ để nàng ta làm thị nữ tới vậy ư?

Nhưng Trần Trường An thì nhìn thấu nguyên do Cổ Phượng Dao làm như vậy là vì chính bản thân nàng ta. Nàng ta không muốn một người mạnh hơn mình đi làm thị nữ cho người khác. Nếu chuyện này bị lan truyền thì mặt mũi của Cổ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK