"Ngươi không động tới ta, ta cũng không động tới ngươi, nếu có người động tới ta, ta sẽ trả lại người đó gấp trăm lần".
"Muốn trách thì phải trách Ân gia các người không nên trêu chọc ta".
"Nhưng ngươi cũng không cần phải lo, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện đâu", Trần Trường An lạnh lùng cười.
Hả? Có ý gì? Tại sao vẫn chưa giết mình? Đang đợi Ân Thiên Tử ư?
Từ đầu đến cuối, Ân Thiên Tử vẫn chưa hề xuất hiện, vì hắn ta đang bế quan tiến sâu vào cảnh giới Đại Đế.
Vốn dĩ hắn ta là tia hi vọng cuối cùng của Ân gia, không ai ngờ rằng, kiếp nạn lần này thế mà lại do Ân Thiên Tử gây ra.
"Ngươi nói nếu Ân Thiên Tử thấy hoàng triều Phụng Thiên và Ân gia các người vì hắn ta mà rơi vào tình cảnh này thì sẽ có biểu hiện gì nhỉ?", Trần Trường
An cười hỏi.
"Ngươi... thật tàn nhẫn, chỉ vì để trả thù Ân Thiên Tử mà ngươi làm chuyện như vậy sao?”
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì vui thôi sao?"
Sau khi nói xong, Trần Trường An gẵn giọng quát: 'Ân Thiên Tử, ngươi lăn ra đây cho ông".
"Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn bây giờ Ân gia còn sót lại bao nhiêu người sao?"
Phụt!
"Ai!"
Ân Thiên Tử đang bế quan ở thời điểm mấu chốt nhưng khi câu được nói ra, Ân Thiên Tử lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Câu nói này của Trần Trường An không phải câu nói bình thường mà đã được pha lẫn với một chút sức mạnh linh hồn.
Dưới sự can thiệp của sức mạnh linh hồn, Ân Thiên Tử cảm thấy linh hồn của mình dường như đã chịu một đòn đả kích vô cùng nghiêm trọng.
"Đáng chết!" "Để ta biết ngươi là ai, ta nhất định sẽ không ta cho ngươi".
Bế quan bị gián đoạn là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng một câu vừa rồi lại càng khiến Ân Thiên Tử thắc mắc.
Đây chính là hoàng thành Đế Đô, vậy mà lại có người dám gây sự ư?
Những người khác chết hết rồi sao?
Với sự nghỉ hoặc và tức giận, Ân Thiên Tử lập tức phá quan ra ngoài.
"Người nào dám cả gan quấy rầy bản tôn bế quan?”
Bản tôn?
Điệu bộ kiêu ngạo này của Ân Thiên Tử khiến Trần Trường An thấy buồn cười. Dựa vào ngươi mà cũng dám xưng hô như vậy sao? "Đây là...
Sau khi Ân Thiên Tử nhìn thấy tình hình thảm hại của hoàng thành, hắn ta đứng ngây người ra.
Chết rồi?
Chết cả rồi?
Những thi thể trải đầy đất đây không phải là người của Ân gia bọn họ sao? Tại sao lại thế này?
"Ân Thiên Chính, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
"Tại sao lại thành ra thế này?", Ân Thiên Tử tối sâm mặt lại, chất vấn.
"Ta đã làm gì chứ?”
"Ân Thiên Tử, đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi thì tại sao Ân gia ta lại thành ra thế này?”
"Cái chết của bọn họ đều do ngươi gây ra!", Ân Thiên Chính tức giận quát. Tại mình ư? Vì sao lại là tại mình?
Ân Thiên Tử nhìn Trần Trường An đứng cách Ân Thiên Chính không xa, rất xa lạ, không hề quen biết, hơn nữa tu vi của đôi phương...
Hóa Thần Cảnh?