"Tu vi quá thấp, không thể dựa vào thực lực của mình ngăn chặn khí nóng nảy trong cơ thể, cho nên mới sẽ có hành động như vậy".
"Yếu không phải là lỗi của các ngươi, nhưng đi ra ngoài mất mặt xấu hổ là các ngươi không đúng".
Trần Trường An cười lạnh, sau đó nhìn thoáng qua Cố Tiên Nhi, Cố Tiên Nhi ngầm hiểu, không nói hai lời, trực tiếp ra tay.
Thấy Cố Tiên Nhi chủ động tấn công, năm người kia đều cười cười chẳng thèm quan tâm.
Tất nhiên bọn họ nhìn ra được thực lực của Cố Tiên Nhi, Thần Thông cảnh tầng thứ chín, nhưng năm người họ đều bằng tu vi cảnh giới với Cố Tiên Nhi.
Năm đối một, kết quả này còn phải lo lắng sao?
Ầm!
"Lão Ngũ!"
"Mẹ nó, kỹ nữ đáng chết, ngươi thế mà giết chết lão Ngũ!"
"Cùng tiến lên, nhất định phải để con kỹ nữ này sống không bằng chết!"
Bốn người này chẳng thể ngờ được, tốc độ của Cố Tiên Nhi lại nhanh đến vậy, cộng thêm thực lực cường hãn, chỉ vừa đối mặt liền giết lão Ngũ trong đám bọn họ.
Bất kể là xuất phát từ phẫn nộ hay tự vệ, bọn họ cũng không thể ngồi chờ chết.
Đối mặt với công kích từ năm người, Cố Tiên Nhi tỏ ra điêu luyện, đối phương không thể mang lại cho nàng ta bất kỳ tổn thương nào.
"Đi suốt dọc đường này, năng lực thực chiến của Cố Tiên Nhi càng ngày càng mạnh".
"Có điều... Thực lực của mấy người này thật chẳng ra làm sao".
Đại Hoàng cảm khái một câu, sau đó khinh bỉ nhìn thoáng qua mấy người kia.
Thể chất của Cố Tiên Nhi đặc thù, lại tu luyện công pháp tương xứng với Phượng Hoàng tiên thể, uy lực tự nhiên không thể coi thường.
Cộng thêm trong cơ thể có năng lượng tinh khiết dồi dào do Tiên Linh Quả mang đến, chiêu thức phát huy ra uy lực càng thêm mạnh mẽ.
"Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta".
"Ta biết sai rồi, cầu xin các ngươi tha cho ta một mạng".
"Chỉ cần các ngươi chịu tha cho ta một mạng, bảo ta làm cái gì cũng được".
Trong nháy mắt, chỉ còn lão đại của đám người này còn sống, nhưng lúc này gã ta sớm đã sợ mất mật.
Sự mạnh mẽ của Cố Tiên Nhi khiến gã ta vô cùng sợ hãi, ai có thể ngờ được, một vị giai nhân có gương mặt xinh đẹp như vậy lại ra tay không lưu tình chút nào.
Nghe vậy, Cố Tiên Nhi lập tức nhìn thoáng qua Trần Trường An, thấy hắn không hề động, thế là trực tiếp ra tay giết người cuối cùng.
"Công tử, giết người ở đây... Cơ thể cực không thoải mái".
Sau khi giết chết năm người này, Cố Tiên Nhi trở lại bên người Trần Trường An, nói ra cảm nhận của mình.
"Ồ? Khác bên ngoài ở điểm nào?", Trần Trường An hỏi.
"Khó mà nói ra được, nhưng sẽ xuất hiện cảm xúc bực bội khó hiểu".
"Dường như có gì đó ảnh hưởng đến cảm xúc của ta".
Cố Tiên Nhi không nói ra được rốt cuộc là tình huống như thế nào, lúc giết người đầu tiên vẫn chưa cảm giác thấy, nhưng đến khi giết người thứ hai, nàng ta bắt đầu nhận ra.
Sau khi giết cả năm người, loại cảm giác này trở nên rất rõ ràng.
"Bản thân việc giết người sẽ mang đến lệ khí nhất định, cần chậm rãi trừ khử".
"Nhưng hoàn cảnh nơi này lại tăng lên loại lệ khí này, hơn nữa không dễ dàng trừ khử, cho nên mới xuất hiện cảm xúc bực bội rõ ràng".
"Tu vi của ngươi hơi yếu một chút, xem ra ở khu Hỗn Loạn này ngươi cố gắng ít ra tay đi".
Nghe thấy những lời này của Trần Trường An, Cố Tiên Nhi hơi tự trách, nếu không phải do thực lực của nàng ta quá thấp, sao lại xảy ra chuyện này?
Chẳng lẽ thật sự phải để cho công tử ra tay?
"Công tử..."