'Thậm chí sẽ tưởng tượng đủ mọi hình ảnh trong đầu.
“Ngươi!”
“Cho ta nện một cái đi!”
Đột nhiên, Chùy Đế nhìn Trần Trường An với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng câu nói của hắn ta lại khiến sắc mặt của Trần Trường An thay đổi.
Vãi luyện!
Hắn ta có sở thích quái dị gì vậy?
Hắn ta thế mà lại thèm muốn cơ thể của mình? “Ngươi bị điên à”.
“Ngươi muốn đập thì đập chính mình đi”, Trần Trường An nhìn Chùy Đế, vẻ mặt hết sức cảnh giác.
“Ta đập rồi, hôm nay ta muốn thử cơ thể của ngươi”. Thử cơ thể của ngươi? Shhh!
Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa kinh hãi, ánh mắt mọi người nhìn Chùy Đế bỗng chốc thay đổi.
“Không ngờ, Chùy Đế ấy thế mà... Coi trọng cơ thể của Trần Trường An?” “Trời ạ, ta không ngờ cường giả Đại Đế lại có sở thích như thế?”
“Sở thích ấy không phân biệt tuổi tác, không phân biệt tu vi, đó là một sở thích xuất phát từ trái tim”.
“Sao ngươi hiểu thế? Chẳng lẽ ngươi cũng...”
“Không, không phải ta, nhưng trong lúc đi rèn luyện ta từng làm quen với một người bạn, hắn...”
“Bạn từ trên trời rơi xuống à?” “Không phải, là bạn thật”.
“ố
“Thật sự là một người bạn của ta mà”.
“Ừ ái.
“Các ngươi đứng cách xa ta thế là có ý gì hả?” “Không có gì, ở đây khá mát mẻ...”
Câu nói của Chùy Đế thật sự quá dễ hiểu sai, làm cho nhiều người hiểu lầm ý của hắn ta.
Nhưng Cổ Phong Hoa biết rõ, Chùy Đế muốn đập Trần Trường thật, cây búa trong tay đã sắp rục rịch hành động rồi.
“Hắn có cái bệnh là nhìn thấy cái gì cảm thấy hứng thú thì muốn đập một nhát”, Cổ Phong Hoa ở bên cạnh giải thích.
Cái gì cảm thấy hứng thú?
Ai là cái gì cơ?
Ta là người, là người!
“Bị thần kinh rồi à?”
“Đầu óc của hắn ta có phải là bị đập hỏng rồi không?”
“Dù ta không sợ cây búa của hắn ta thì dựa vào đâu mà ta phải cho hắn ta đập?”
“Hắn ta nghĩ mình là ai?”, Trân Trường An tức giận. “Ta là Chùy Đế”.
“Ta biết ngươi là Chùy Đế”.
“Thế có thể cho ta đập không?”
“Ngươi không còn câu gì khác để nói à?”
“Chỉ đập một cái thôi, không đập nhiều”.
“Cút đi!”
Tên cường giả Đại Đế này dính răng à?