Sao lại là Diệp Tri Thu chứ?
Khi nghe đến cái tên này, Phương Vân Khê cảm thấy khá quen thuộc, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Người mà đại tiểu thư Tào gia từ hôn chẳng phải là Diệp Tri Thu của Diệp gia hay sao?
Vậy mà tên nhãi này lại dám chạy tới Thanh Vân Tông? Hắn ta không phải tới gây chuyện đó chứ?
Ôi vãi!
Hắn ta điên rồi sao?
“Tiểu Phương, ngươi quen tên này à?”, Đại Hoàng tò mò hỏi.
“Hắn ta chính là nhân vật chính trong câu chuyện ta kể với các ngươi khi trước đó, là cái người bị đại tiểu thư Tào gia từ hôn ấy”.
“Ồ? Hắn ta là cái tên nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà vẫn chưa bị đấm hả?”
“Đúng đúng đúng, chính là hắn ta”.
“Chao ôi, lần này... lần này có trò hay coi rồi, tên đồ đệ mới nhận của Trần Trường An diệu kỳ thật!”
Đại Hoàng tỉnh táo, tập trung tinh thần, sắp có vở kịch hay rồi, nó thích xem mấy vụ này nhất.
Phương Vân Khê bó tay nhìn Đại Hoàng, cái này mà diệu. kỳ gì chứ?
Trần Trường An và Lục Thanh Vân quen biết lâu nay, nhưng đồ đệ mới nhận này lại có đôi chút ân oán với Thanh Vân Tông, giờ hẳn bị kẹt ở giữa hai thế, không phải sẽ rất khó xử ư?
Khi Phương Vân Khê nói suy nghĩ của mình ra, Đại Hoàng tặng cho hắn ta một ánh mắt đầy khinh thường, kèm câu chế nhạo: “Ngươi thì cái gì, Trần Trường An không phải là người ở thế khó xử đâu”.
“Cho Lục Thanh Vân một trăm lá gan thì hắn ta cũng không dám làm gì Trần Trường An đâu, hẳn có chỗ dựa nên sợ quái gì”.
Phương Vân Khê vô cùng khó hiểu, rốt cuộc năm ấy Trần Trường An đã làm cái gì mà khiến Lục Thanh Vân trung thành tận tâm thậm chí là lòng đầy kính sợ thế?
“Hoàng huynh à, năm ấy Trần huynh đã làm cái gì thế? Có thể nói đôi chút cho ta không?”, Phương Vân Khê tò mò quá bèn hỏi.
Đừng nói chỉ có Phương Vân Khê tò mò mà Cố Tiên Nhi đứng một bên cũng vô cùng hiếu kì.
“Năm ấy có người mới vào Đại Đế Cảnh, trùng hợp làm sao có chút mâu thuẫn với Trần Trường An”.
“Trần Trường An bảo người kia tung ra ba chiêu, sau ba chiêu đó, Trần Trường An vẫn không bị thương dù chỉ là một cọng tóc, lòng người kia sinh lòng sợ hãi bèn nhận thua ngay, Trần Trường An không đánh mà thắng”.
“Lúc ấy, Lục Thanh Vân tận mắt chứng kiến, lòng kinh hãi không thôi”.
Nhắc đến chuyện này, Đại Hoàng cảm thấy rất buồn cười, Trần Trường An rất biết cách giả vờ, biết rõ tình hình cơ thể mình ra sao nên mới ra vẻ nhường người kia ra tay trước, giả vờ tự cao tự đại.
Tuy người kia mới bước vào Đại Đế Cảnh nhưng dù sao. cũng là Đại Đế, qua ba chiêu kia, Trần Trường An không bị thương dù chỉ là một sợi tóc, nhìn vậy rồi còn ai dám đắc tội hắn nữa?
Tất cả mọi người đều tưởng tính tình Trần Trường An rất hiền hòa, không chấp nhặt người khác, nhưng ai biết rằng Trần Trường An không thể nào ra tay được, ra tay là lộ đuôi ngay.
“Này này, thực lực của Trần huynh đáng nể vậy ư?”
“Hản là cường giả Đại Đế sao?”
“Ta... ta may mắn được kết bạn với một vị Đại Đế sao?”